PHONG NGOA

Chương 12: Lãnh thổ

Cái bình luận kia chẳng mấy chốc đã chìm nghỉm giữa hàng hà sa số bình luận khác, nó rất nhanh đã bị đẩy đi mất. Thế nhưng ít phút sau Sam bỗng nhận được tin nhắn từ một người lạ.

“Anh bạn, tôi muốn mua cái vỏ côn trùng kia, bán cho tôi đi!”

Sam có hơi ngạc nhiên khi thấy người này hứng thú với thứ kia như vậy, cậu bèn hỏi: “Sao anh lại muốn mua nó?”

“Tôi sưu tầm tiêu bản côn trùng.”

Hóa ra là thế, Sam nghĩ, một người yêu thích côn trùng và bọ đúng là sẽ không bỏ qua cho một cái vỏ khổng lồ và kỳ lạ, chưa kể cái vỏ vẫn còn giữ hình dáng nguyên vẹn không bị rách chỗ nào, rất có giá trị sưu tầm. 

Cậu nhanh chóng nhắn lại với người nọ. 

“Được thôi, để tôi gửi nó cho anh.”

Người bên kia có vẻ như rất vui và hào hứng, anh ta gửi một cái icon nhảy nhót sau đó nhắn cho cậu địa chỉ và số điện thoại của mình để cậu gửi chuyển phát nhanh, số phận của cái vỏ cứ thế được quyết định.

Sam đi dạo trong siêu thị một lúc, khi đi ngang quầy thuốc diệt côn trùng, cậu khựng lại, sau đó vươn tay cầm đi ba chai thuốc xịt. Chuyện côn trùng khổng lồ lẻn vào nhà làm cậu nghĩ thôi vẫn còn thấy sợ, tuy cậu rất nghi ngờ liệu thuốc xịt có tác dụng với giống loài khổng lồ kia không, nhưng tốt nhất vẫn là nên có nó trong nhà.

Khi cậu trở về nhà thì trời đã sập tối, trong khuôn viên chung cư không có một bóng người, ngay cả ông chú bảo vệ cũng không ngồi trực trong phòng nữa. Sau nhiều lần tiếp xúc với mấy người kỳ quái, Sam cảm thấy tốt nhất là không gặp bất kỳ ai như thế này thì hơn.

Cậu nhanh chóng trở lại căn hộ, trước hết nấu bữa tối cho mình, ăn no, sau đó mới bắt đầu xử lý cái vỏ côn trùng kia. Vì đã hứa với người đàn ông trên mạng nên cậu rất cẩn thận mà gói ghém nó vào trong một cái hộp giấy cứng, chèn rất nhiều lớp bông để nó không bị hư tổn trong lúc vận chuyển, sau đó dùng băng keo dán chặt mép hộp, định bụng ngày mai trước khi đi làm sẽ mang nó đến bưu điện để chuyển phát.

Còn bây giờ, trước khi đi ngủ, Sam cầm một chai thuốc diệt côn trùng và bắt đầu đi quanh nhà xịt vào các ngóc ngách. Tuy căn hộ đã được sửa chữa bên trong, nhưng về cơ bản thì tòa chung cư này vẫn rất cũ kĩ, có một số kẽ nứt nhỏ vẫn còn ở bên ngoài hành lang, viền theo mép tường hoặc góc phòng khó phát hiện. Đó là những nơi mà lũ côn trùng như kiến và bọ thường chiếm cứ làm tổ, Sam cảm thấy mình nên chặn trước khi tai họa côn trùng ập đến.

Trong nhà nồng nặc mùi thuốc, Sam cũng có chút không chịu nổi thì huống chi là lũ côn trùng, cậu vội vàng mở cửa sổ để mùi tản đi bớt. Ít phút sau cậu đã thấy thành quả của mình, xác côn trùng như kiến và bọ rơi rụng đầy trên sàn nhà, còn có cả muỗi nữa. Xem ra thỉnh thoảng vẫn nên thanh lý côn trùng toàn diện như thế này sẽ yên tâm hơn.

Sam bận rộn quét dọn cho đến tận chín giờ tối mới coi như xong, có điều mùi thuốc vẫn còn phảng phất khắp nơi, Sam đánh một cái hắt xì, hình như cậu xịt thuốc có hơi quá tay. 

Tận đến khi leo lên giường, vùi mặt vào chiếc áo khoác vest của ai đó mà hít một hơi thật sâu. Cái mũi đang khó chịu vì thuốc diệt côn trùng của cậu mới thoải mái hơn một chút, cậu cứ thế mà vùi mặt vào đó, tìm kiếm chút ấm áp từ ảo tưởng được anh ôm ấp mà chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm.

Trong khi cậu thanh niên vẫn ngủ say trên giường, một bóng người xuất hiện ở ban công phòng cậu, như mọi khi, anh nhẹ nhàng mở cửa bước vào rồi đi đến bên cạnh giường. Nương theo chút ánh sáng mờ từ đèn ngủ, gương mặt ngoan ngoãn mà anh muốn nhìn lại bị che khuất sau chiếc áo vest làm anh thật bất đắc dĩ. 

Nhưng chưa đầy một giây sau, có thứ mùi lạ đã kéo lấy sự chú ý của anh. Anh cau mày, có một chút mùi thuốc diệt bọ và xen lẫn trong đó là thứ mùi khác. Đối với khứu giác của anh, thứ mùi bị lẫn vào này vô cùng hôi hám và khó chịu, nếu phải miêu tả thì nó giống như từng cái gai nhỏ đâm vào trong não anh khi ngửi phải. Mà thứ duy nhất có thể tạo ra ảo giác như bị gai đâm chỉ có thể là chất dịch đánh dấu do lũ trùng lai tiết ra.

Đối với bất kỳ tên trùng lai nào, mùi hương từ dịch đánh dấu có tính công kích ở một mức nhất định, dùng để đánh dấu lãnh thổ khiến lũ trùng lai khác khó có thể xâm nhập. 

Đôi mắt kép của anh nheo lại lóe lên vẻ nguy hiểm, hai sợi râu trên đầu cũng xao động, chúng ma sát với nhau tạo ra âm thanh lào xào hơi lớn chứng tỏ tâm trạng chủ nhân của chúng đang cực kỳ tệ. 

Vì sao trong phòng Sam lại có mùi của kẻ khác?

Không khó để anh tìm được nơi phát ra thứ mùi hôi hám kia, nó đến từ một chiếc hộp giấy nằm trên bàn làm việc của Sam. Cái hộp dù đã được gói kín nhưng vẫn không thể che chắn nổi mùi hôi.

Anh giơ tay lên, móng nhọn xé toạc cái hộp, lớp vỏ côn trùng khổng lồ lập tức bại lộ, mùi hôi nồng nặc xộc vào não bộ khiến sắc mặt anh càng thêm khó coi. Lửa giận bùng lên trong lòng, nhìn hình dáng cái vỏ, anh có thể đoán được nó là xác của tên khốn nào trong tòa nhà này. 

Anh nhếch miệng cười khẩy, xem ra có kẻ không sợ chết mà lén lút mò vào đây. Siết cái vỏ trong tay, anh lao ra ngoài rồi bay xuống tầng dưới của tòa nhà, không chút cảnh báo mà đạp văng cửa sổ một căn hộ.

Anh bước vào, thô bạo giật tung cửa phòng như thể đây là chốn không người sau đó lục soát từng chỗ một, vừa đi vừa gằn giọng: “Phi Dương, mày bước ra đây!”

Hành động của anh chẳng nể nang bất cứ cái gì kể cả chủ nhân của căn hộ này, cơn giận và động tĩnh lớn của anh khiến kẻ bị gọi tên sợ đến mức co đầu rụt cổ. Gã ta đang trốn trong một góc phòng không dám bật đèn. Lúc này đây gã run cầm cập, con mắt đảo liên tục trong bóng tối, hai hàm răng đánh vào với nhau, bồn chồn lo lắng như thể mắc bệnh dại. Trong lòng gã bây giờ rất hối hận vì đã lẻn vào nhà cậu trai kia dù biết rằng nơi đó đã bị một kẻ mạnh hơn mình đánh dấu, nhưng mà gã không kìm được cơn thèm khát trong lòng. 

Đột nhiên, một tiếng quát lớn làm gã run bắn.

“Tốt nhất là mày đừng để tao tìm ra!” Người đàn ông bên ngoài đang vô cùng giận dữ, anh vừa cảnh cáo vừa đá văng cửa phòng ngủ của gã. 

Mùi hôi thối nồng nặc đâm vào não càng chọc cho anh nổi điên, đối với anh mà nói, khu vực xung quanh Sam là lãnh thổ của anh, anh đã cảnh cáo tất cả lũ côn trùng trong chung cư rằng không được xâm phạm lãnh thổ của anh, bất kỳ kẻ nào bước vào đó đều phải trả giá. Nhưng có vẻ như không phải kẻ nào cũng ngoan ngoãn nghe lời. 

Anh nhìn quanh quất, phát hiện trong phòng không có ai, vậy thì chỉ còn một nơi chưa kiểm tra. Anh bước thẳng đến phòng vệ sinh, đạp mạnh vào cửa. 

Ầm một tiếng, quả nhiên cửa bị khóa trái.

“Mày ở trong này à?” Anh nhếch mép, một cái càng lớn đột nhiên mọc ra từ bẹ sườn, cái càng mang theo răng cưa nhọn bổ vào cánh cửa gỗ liên tục vài phát, chờ khi cánh cửa bị bổ làm hai nửa, cái càng đáng sợ nọ mới rút vào trong thân thể anh. 

Bấy giờ cánh cửa đã gần nát, nó xiêu xiêu vẹo vẹo còn dính trên bản lề, anh đẩy nhẹ một cái làm nó rơi xuống đất phát ra âm thanh kình kịch nặng nề.

Trong phòng tắm tối đen như mực, gã đàn ông co rúm sau bồn cầu không dám nhìn thẳng vào bóng người cao lớn đứng ở cửa. Gã đã hết đường trốn!

Anh chậm rãi đi vào, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt gã, đột nhiên vươn tay bóp lấy mặt gã, hỏi: “Đây là lần thứ mấy mày giỡn mặt với tao rồi?”

Gã run như cầy sấy, con mắt vừa to vừa lồi đảo điên, gã không dám nói gì cả.

Nếu Sam có ở đây, cậu chắc chắn sẽ nhận ra đây chính là gã đàn ông quái dị có gương mặt xương xẩu hình tam giác đã nấp sau cái cây nhìn cậu trừng trừng vào hôm cậu chạy bộ buổi sáng. Chuyện hôm đó cậu đã kể cho anh nghe, khi cậu miêu tả đến diện mạo của gã thì trong lòng anh đã biết là ai. 

Đó là lần thứ nhất gã có ý đồ tiếp cận Sam, chuyện này đã đến tai anh, hành vi đó không khác nào việc gã giỡn mặt với anh cả. Và rồi vài ngày sau đó gã thật sự không kìm nổi cơn thèm thuồng của mình mà mặc kệ tất cả lẻn vào nhà cậu.

Giờ thì… đây chính là hậu quả cho việc đó!

Anh giơ cái vỏ côn trùng trong tay lên: “Mày còn để lại thứ này trong nhà em ấy. Nói tao nghe xem, mày đang khiêu khích tao đấy à?”

Dứt lời, anh bóp mạnh gương mặt gã, có tiếng xương hàm gãy vang lên răng rắc, gã đau đến mức lưỡi xoắn lại, tiếng kêu tắc nghẽn trong cổ họng. Lũ côn trùng lai vừa lột vỏ thường rất yếu ớt, các cơ khớp và xương mềm hơn bình thường, rất dễ bị tổn thương, anh chỉ cần một chút lực nhẹ đã làm gương mặt gã biến dạng.

Thế nhưng gã vẫn còn đủ tỉnh táo để biết lúc này mình nên cầu xin như thế nào, gã mấp máy miệng, nước bọt tràn ra vì đau đớn mà không nuốt được: “Tha…cho tao… tha cho tao… tao sẽ cách xa nó ra, tao không cố ý đâu… tao… aaaaa!”

Anh chẳng buồn nghe hết câu đã tàn nhẫn xé đôi cánh màng trong suốt sau lưng gã xuống. Sau khi lột xác, thứ này phải tốn hai ngày mới thu vào trong cơ thể được, hiện giờ nó cũng nhăn nhúm chẳng khác nào tấm da mèo trong tay anh. Máu loãng chảy ròng ròng trên lưng gã, ở gốc cánh cũng rỉ ra những giọt chất lỏng màu đỏ. 

Anh cầm nó cùng với cái vỏ lột, ngay trước mặt gã xé thành từng mảnh nhỏ, sau đó nói thật chậm: “Đừng để tao bắt gặp vết tích của mày dính đến em ấy một lần nữa. Nếu không thì thứ tao xé nát tiếp theo sẽ là…”

Nói đến đây anh bỗng ngừng lại, đôi mắt kép liếc nhìn từ đỉnh đầu cho đến gót chân gã: “Là cái gì mày đoán xem.”

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!