PHONG NGOA

Chương 12: Bọt xà phòng và sự sao nhãng

Rõ ràng thân nhiệt ngài bá tước rất thấp, những đầu ngón tay chạm vào cằm cậu mang theo cảm giác lạnh lẽo nhưng rời đi một lúc rồi mà Rufus vẫn cảm thấy cằm mình hơi nóng nóng, ngay cả sau khi giúp ngài mặc thêm áo ngoài cũng không làm giảm đi cảm giác kỳ lạ nảy sinh trong lòng.

Rufus đi bước nhỏ theo phía sau ngài bá tước, cậu nhìn mái tóc đen dài xõa sau lưng của ngài, bỗng dưng cảm thấy có gì đó hơi lạ. Chờ đến khi ngài ngồi vào bàn ăn rồi mới nhớ ra.

“Chủ nhân, để em giúp ngài buộc tóc nhé.”

Ngài bá tước gật đầu.

Vì thế lúc những người hầu khác dọn thức ăn lên đều trông thấy cảnh cậu nhóc tóc đỏ mới đến này đang chải chuốt mái tóc đen dài của chủ nhân, mà chủ nhân vẫn nghiêm mặt lạnh lùng, ngồi nghiêng sang một bên, chống cằm nhìn cậu. Ánh mắt đó bọn họ có thể khẳng định rằng chưa từng thấy ngài nhìn ai như vậy bao giờ.

Rufus không nhận ra sự kỳ lạ ở đây, chỉ chuyên tâm làm việc của mình.

Cậu thầm cảm thán, tóc ngài thật mượt, còn thơm thơm, mùi rất nhẹ khiến cậu chỉ muốn áp sát vào ngửi.

Cậu nhóc lưu luyến chải vuốt mãi mấy lọn tóc mềm mát lạnh, cái mũi nhỏ cứ hít vào không ngừng, nhưng thấy thức ăn đã dọn lên hết, mấy người hầu khác cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, Rufus mới xấu hổ mà cẩn thận buộc tóc lại cho chủ nhân.

Ngài bá tước làm sao lại không biết cậu nhóc bên cạnh sờ tóc mình đến là lưu luyến, còn thầm cho phép cậu vuốt thêm một lát nữa nhưng chẳng ngờ những người hầu kia lại không biết tự quản lý hai con mắt của mình.

Vẻ mặt ngài hơi lạnh đi, gọi hầu gái liếc mắt về phía Rufus nhiều nhất lại đây: “Đổi thành một ly sữa nóng.”

Ngài hất cằm về phía ly nước trái cây được đặt bên cạnh phần ăn ở vị trí ngồi của Rufus, không cần nói cũng biết là đổi cho ai.

Hầu gái nọ cụp mắt, đáp vâng một tiếng rồi lẳng lặng làm theo, sau đó biết điều mà lui ra ngoài.

Lúc này Rufus cũng đã buộc tóc xong cho chủ nhân của mình. Bởi vì không có ruy-băng ở đây nên cậu chọn lấy một lọn tóc sau đó quấn quanh mớ tóc còn lại. Đây là cách mà ngày xưa cậu thấy mẹ mình hay làm, tóc mẹ còn dài hơn cả ngài bá tước, bà không thích dùng ruy-băng mà lại thích dùng kiểu tóc buộc tóc như thế này. Lúc còn có thể ở bên cạnh bà, Rufus từng tò mò hỏi, bà chỉ cho cậu, cũng để cậu thử nghịch tóc của mình, vì vậy mà bây giờ thao tác của cậu không hề trúc trắc, chỉ một lần đã có thể buộc gọn. Cậu thậm chí còn học theo phong cách thường ngày của bá tước mà chỉnh sửa một chút, cố ý kéo phần tóc phía trên cho nó lỏng ra, để lọn tóc vốn buộc chặt biến thành buộc hờ. Ngài bá tước lại trở về dáng vẻ thường ngày hay có, tao nhã và lạnh lùng.

Không thể không nói, Rufus rất khéo tay, cũng rất thông minh, quan sát tốt, cậu đã bắt đầu ghi nhớ những thói quen vụn vặt của chủ nhân mà có lẽ chính ngài cũng không để ý đến.

Bá tước phát hiện ra đôi tay nhỏ mềm mềm đã rời khỏi tóc mình, mới nghiêng đầu nhìn cậu: “Mau ăn sáng.”

“Dạ?!” Rufus sửng sốt, ngoài ý muốn nhận ra bữa sáng hôm nay cậu cũng sẽ cùng ăn với chủ nhân của mình, cũng chính là món cá hồi hun khói kia, có điều miếng cá hồi thơm khói hơn mà cậu chọn nằm trong đĩa của ngài, còn miếng cá có màu sắc đẹp hơn thì nằm trong đĩa của mình, bên cạnh còn có một ly sữa bò.

Rufus cười rộ lên, không cuống quýt hay kinh hãi vì được đối đãi đặc biệt giống như hôm qua, ngược lại gương mặt nhỏ hiện đầy sự vui vẻ vì được quan tâm. Sau một buổi tối cậu đã quyết định, cậu sẽ không nghĩ nhiều nữa, dù không rõ vì sao mình có thể được ngài đối xử tốt như vậy nhưng người duy nhất có toàn quyền quyết định trong dinh thự này là ngài, chỉ cần là lời ngài nói thì cậu đều sẽ nghe theo, không nghi ngờ cũng không phản đối.

“Em cảm ơn chủ nhân.” Và phải biết trân trọng những thứ này.

Tiếng cảm ơn một cách ngoan ngoãn kia khiến hơi ấm trong mắt ngài bá tước đầy thêm một tầng nữa.

Trong khi ngoài trời là cái rét buốt của mùa đông, thì trong phòng ăn lại ấm áp đến kỳ lạ.

Bữa sáng ngoại trừ tiết mục buộc tóc nho nhỏ thì không còn gì đặc biệt xảy ra. Ngài bá tước cũng không có việc phải rời khỏi dịnh thự, sau khi ăn xong bữa sáng, Rufus cẩn thận và tỉ mỉ dùng khăn giúp ngài lau tay, sau đó biến thành cái đuôi nhỏ đi theo sau bá tước.

Bá tước đến thư viện, cậu cũng đến thư viện, ngài cần quyển sách nào thì sẽ huy động toàn bộ số chữ mà mình học được lúc còn ở với cha mẹ, chạy lung tung khắp thư viện tìm kiếm. Có điều giá sách trong thư viện rất cao so với thân hình nhỏ bé gầy còm của cậu, vì vậy phần lớn là cậu tìm được sách, sau đó chạy đến chỗ chủ nhân, kéo nhẹ vạt áo ngài mà nói: “Chủ nhân, em tìm được rồi, nhưng… nhưng em không với tới.”

Nhìn gương mặt nhỏ cau có vì cho rằng mình thật vô dụng của cậu mà ngài bá tước chỉ muốn nhéo một cái, ngài cũng đã làm như vậy thật, nhưng động tác mềm nhẹ đến nỗi biến thành một cái nựng mà Rufus chưa kịp nhận ra thì ngài đã đi lướt qua cậu, giọng nói vẫn cứ trầm trầm và uy nghiêm như cũ: “Nằm ở đâu?”

“A…” Rufus còn cho rằng mình gặp ảo giác, gò má hơi lạnh nhưng rất nhanh sau đó không còn cảm giác gì. Cậu lại chạy theo sau ngài nói: “Ở dãy bên kia ạ.”

Kỳ thật, phần lớn sách ở thư viện ngài bá tước đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nơi đây là nhà của ngài cơ mà, còn ai có thể rõ hơn? Chỉ là việc ở bên bé con này thật sự khiến ngài phát nghiện. Nghiện bởi không khí xung quanh bao trùm thứ mùi hương ngọt ngào từ cậu, cũng nghiện bởi giọng nói nho nhỏ nhưng mềm nhẹ của cậu, mỗi khi cậu kéo vạt áo ngài nói rằng không thể với đến sách đều vô cùng dễ thương. Và hơn hết là ánh mắt cậu không lúc nào là không chú ý đến ngài.

Cứ thế cả một buổi sáng, Rufus biến thành cái đuôi nhỏ.

Buổi trưa, cái đuôi nhỏ cùng chủ nhân của mình đến thư phòng, giúp ngài đun sáp để ấn con dấu, giúp ngài sắp xếp những phong thư đã mở và chưa mở,…

Rufus càng lúc càng vui vẻ, cậu cảm thấy mình rất hữu dụng với ngài bá tước, thật tốt quá.

Có điều cậu cũng chỉ mới là một cậu nhóc mười sáu tuổi, thân thể lại vì trước đó chịu ngược đãi nặng nề nên chỉ đến buổi trưa đã bắt đầu buồn ngủ.

Ngồi bên cạnh bá tước giúp ngài sắp xếp mấy cuộn giấy mà cái đầu cứ gật lên gật xuống như con gà, trông đến là thương, nhưng cũng rất buồn cười.

Lúc cậu gật gà gật gù, ngài bá tước đã nhìn không nổi nữa mà nhẹ bước đi đến cạnh, trông thấy cậu nhóc sắp sửa đập đầu vào cạnh tủ bèn đưa tay ra chắn, bảo vệ cái trán vừa lành vết thương của cậu không bị sưng vù thêm lần nữa.

Rufus đụng trúng lòng bàn tay lành lạnh của bá tước thì giật mình tỉnh táo, xấu hổ không thôi mà liên tục xin lỗi.

Ngài bá tước chỉ hỏi: “Buồn ngủ?”

Rufus bị bắt quả tang, cậu cuống cả lên, không biết nên ngụy biện hay giải thích như thế nào: “Dạ, em… em…”

Nghĩ lại thì lúc cậu bị bọn buôn người bắt đi, cũng nhiều lần vì cơ thể mệt mỏi mà làm việc chậm hay ngủ quên, bọn chúng thấy vậy lập tức xách roi đến đánh cậu.

Cậu biết chủ nhân sẽ không như bọn chúng, ngài sẽ không đánh cậu, nhưng mà liệu ngài có cho rằng cậu biếng làm, rồi ghét cậu không?

Mình chỉ mới có một chút tác dụng mà thôi. Rufus ảo não nghĩ.

Bất ngờ là, Rufus chỉ cảm thấy tóc xao động, da đầu lành lạnh, có một bàn tay to đang xoa tóc cậu, giọng nói trầm trầm vang lên ngay phía trên: “Trở về phòng ngủ trưa hai tiếng rồi lại đến tìm ta.”

“A! Nhưng mà… em…” Rufus muốn nói cái gì đó, kỳ thật cậu cũng không muốn ngủ, rất muốn được ở cạnh chủ nhân, nhưng hai mắt lại nặng như chì, đầu cũng choáng váng.

Ngài bá tước nhìn ra vẻ lưu luyến của cậu, tâm trạng dù có tốt cách mấy thì cũng không nỡ để cậu bé của mình không được nghỉ ngơi tốt: “Em đang tuổi lớn, cần ăn nhiều ngủ nhiều để bù lại quãng thời gian kia. Nghe lời, trở về phòng đi.”

Vậy là Rufus đành phải ngoan ngoãn đi về, trước khi rời đi còn quay đầu nhìn chủ nhân của mình mấy hồi. Thật là một cậu bé dính người.

Có điều Rufus không ngủ nhiều như vậy, trong lòng nhớ thương chủ nhân của mình, ngủ chưa được một giờ đồng hồ đã tỉnh lại, rửa mặt cho thật tỉnh táo, sau đó đi chuẩn bị trà cho chủ nhân.

Trải qua một ngày dính bên cạnh bá tước, cậu nhóc Rufus đã có thể tự mình hầu hạ ngài mà không cần hỏi quá nhiều. Nhưng đó căn bản chỉ dành cho một ngày bình thường, cậu tự biết sẽ còn phải học nhiều hơn nữa, tỷ như quản gia Hilda nói sau này khi bá tước ra ngoài làm việc, cậu cũng phải đi theo.

Rufus thầm hạ quyết tâm, mỗi ngày đều sẽ ghi nhớ tất cả thói quen của chủ nhân mình để làm tròn bổn phận. Chỉ là… cậu nhóc không ngờ đến, trong bổn phận của cậu còn có một việc…

Chiều tối hôm ấy, Rufus vừa kinh hãi vừa lúng túng khi nghe bá tước gọi cậu vào phòng tắm của ngài.

Trong phòng tắm cũng đầy những đồ dùng và vật trang trí tinh xảo, nước nóng trong bồn là cậu tự mình đun, hơi nước lượn lờ khắp nơi.

Ngài bá tước lúc này thật sự không mặc bất cứ lớp y phục nào, có thể thấy rõ bờ vai rộng để trần nhô lên khỏi bồn tắm và mái tóc đen ẩm ướt vắt trên thành bồn.

Rufus tay ôm cái khăn to, đỏ mặt bước vào trong: “Chủ… chủ nhân, ngài cho gọi em ạ.”

Bên tai chỉ nghe thấy tiếng khuấy nước nhè nhẹ của ngài bá tước và tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, khắp mũi đều là thứ mùi hương lạ lùng khiến cậu căng thẳng không thôi, mấy ngón chân nhỏ không ngừng co lại đầy vẻ xoắn xuýt.

Cậu cúi gằm đầu, cụp mắt không dám nhìn ngó cơ thể chủ nhân của mình, cố gắng dời suy nghĩ.

Ừm, ừm, mùi xà phòng thơm quá, hơi giống với mùi trên tóc ngài mà sáng nay mình ngửi được.

“Lại đây.”

Ngài bá tước lên tiếng.

Rufus bước lại gần, nhưng vẫn cúi gằm đầu: “Dạ.”

Ngài bá tước khẽ đảo mắt qua cậu, nhìn không sót cái cổ và vành tai đỏ ửng của cậu, trong lòng hơi buồn cười.

“Gội đầu cho ta.”

“A! Dạ.”

Rufus ngoan ngoãn đáp, tay chân lóng ngóng đặt khăn tắm qua một bên. Trong lòng hoảng loạn không thôi, quản gia Hilda chưa dặn dò cậu nên làm việc này như thế nào… cậu, cậu phải làm sao đây?!

Việc này quá bất ngờ!

Rufus loay hoay một hồi mà chỉ tìm được một cái ghế gỗ nhỏ đặt ở sau bồn tắm, cũng chính là phía sau đầu ngài bá tước.

Nhưng còn xà phòng thì sao?

Rufus nhìn loạt chai chai lọ lọ đặt trên cái giá gỗ bên cạnh, chúng có nhãn dán, nhưng trên nhãn dán lại ghi thứ ngôn ngữ cậu chưa từng học qua, không cách nào phân biệt được xà phòng nào dùng để gội đầu.

Cậu lắp ba lắp bắp hỏi: “Chủ, chủ nhân… ngài thường dùng lọ nào ạ?”

Lúc hỏi vẫn không dám nhìn về phía bồn tắm.

“Lọ màu đỏ.”

Rufus thở phào một hơi, may quá, ở đây chỉ có một lọ màu đỏ.

“Dạ.”

Rufus cầm lấy rồi cúi đầu đi về phía ghế gỗ, càng đến gần cậu càng có thể cảm giác được cơ thể mình nóng lên, không rõ là do hơi nước hay là do công việc này quá mức nhạy cảm nữa.

Người hầu không được phép nhìn thấy cơ thể của chủ nhân. Nhưng Rufus lúc này quá căng thẳng, hoàn toàn không nghĩ đến việc chủ nhân đã bảo cậu tiến vào thì chính là cho phép cậu nhìn.

Sau khi an vị trên ghế, Rufus mới e dè nâng mắt lên, trong bồn tắm là bọt xà phòng phủ gần như tất cả “cảnh vật” bên dưới mặt nước, vậy nên cậu chỉ có thể thấy một mái tóc đen dài xõa trên vai bá tước.

Ngài hơi nghiêng đầu nhìn cậu, gương mặt vẫn nghiêm nghị lạnh nhạt nhưng trong đôi mắt đỏ lại mang theo vẻ dịu dàng hiếm thấy: “Có từng gội đầu cho người khác chưa?”

Rufus đỏ mặt, thành thật lắc đầu: “Dạ chưa.”

“Ừm.”

Ngài chỉ hỏi một câu rồi thôi, lại quay đầu đi.

Rufus nuốt nước bọt, kìm lại lòng hiếu kỳ, tự quản lý tốt bản thân không được đảo mắt lung tung, không khiến tầm mắt thấp hèn của mình vấy bẩn chủ nhân.

“Vậy, vậy, ừm… em bắt đầu nhé.”

“Ừ.”

Rufus cẩn thận vén mái tóc đã ướt đẫm của bá tước lên, bàn tay nhỏ hơi chạm lên thái dương của ngài, nhẹ điều chỉnh góc độ: “Ngài có thể ngửa ra một chút được không ạ? Em sẽ không để nước chảy vào mắt ngài.”

Bá tước thoải mái ngửa đầu, tầm mắt cũng theo đó mà di chuyển, nhìn lên gương mặt đầy vẻ căng thẳng pha lẫn ngại ngùng của cậu.

Rufus bi ai nhận ra, tư thế này sẽ chỉ khiến mình run tay hơn nữa, đối diện với tầm mắt trực tiếp của chủ nhân là điều khiến cậu rất dễ sao nhãng.

Làm sao bây giờ, cậu đã cố gắng kiềm chế nhưng tay vẫn cứ run rẩy.

“Ngài, có thể nhắm mắt lại không, để… để phòng hờ nước chảy vào.” Cũng để ngài đừng nhìn em nữa, em xấu hổ.

Ngài bá tước không nói gì, đôi mắt đỏ trong một thoáng hiện lên ý cười, sau đó mới chậm rãi nhắm lại.

Rufus thở phào một hơi, bắt đầu vẩy nước lên tóc, sau đó thoa xà phòng, mỗi một động tác đều cực kỳ cẩn thận và mềm nhẹ, cậu còn tỉ mỉ chải vuốt từng lọn tóc để nó không rối vào nhau.

Cả quá trình Rufus không khi nào là hết căng thẳng, mắt chỉ tập trung vào tóc và gương mặt của ngài, cậu không dám nhìn lung tung, càng không dám nhìn về phía đám bọt xà phòng trôi nổi bên trong bồn tắm.

Đây là lần đầu tiên Rufus làm việc này, cũng là lần đầu tiên cậu ở gần ngài dưới tình huống như vậy nhất. Cậu có thể cảm nhận được thân nhiệt lành lạnh dù là đang ngâm mình trong nước nóng của chủ nhân, cậu cũng có thể nhìn rõ mỗi một đường nét trên gương mặt ngài, cái mũi cao thẳng, môi mỏng nghiêm nghị,…

Cậu nhịn không được mà lén lút cảm thán, ngài ấy thật đẹp, cũng thật tốt.

“Chủ nhân.”

“Ừ.”

“Em có làm tốt không ạ?”

Khóe môi ngài bá tước hơi cong lên, rất khó để nhận ra.

“Rất tốt.”

Rufus được khen thì đỏ mặt, cười tủm tỉm xoa xoa mái tóc dài trong tay nói: “Em xả nước, nếu bị cay mắt thì ngài hãy nói em ngay nhé.”

“Được rồi.”

Tính ra thì, ngoại trừ việc quá mức ngại ngùng và lúng túng ban đầu, Rufus đã thật sự làm tốt. Chỉ có điều lúc xong việc, để lại ngài bá tước còn muốn tiếp tục ngâm mình, Rufus dù rời khỏi phòng tắm một lúc lâu nhưng hai má vẫn cứ đỏ ửng. Cậu ôm khăn đứng bên ngoài chờ chủ nhân để một lát nữa sẽ lau tóc cho ngài mà trong đầu vẫn không ngừng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.

Cậu chợt nhận ra, có phải khi ngài khen cậu, ngài đã cười không?

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!