PHONG NGOA

Chương 12: Bí mật nhỏ của Hoàng Bách

Hai người dùng bữa, anh gắp em một miếng, em gắp anh một miếng, sau mười phút quả nhiên nữ trợ lý đến gõ cửa thông báo: “Sếp, bọn họ đã đến phòng họp rồi.”

Nếu là ở thời điểm khác, có lẽ Hoàng Bách đã nhanh chóng xuống phòng họp chỉnh đốn bọn họ một trận, nhưng vừa đúng lúc người yêu nhỏ của anh đến đưa cơm, vậy thì cứ để bọn họ bụng đói mà chờ đi. 

Hoàng Bách chỉ đáp ừm một tiếng rồi nói vọng ra: “Cô đi ăn trưa đi, một lát rồi trở lại.” 

Ali hiếm khi được thấy dáng vẻ lạnh lùng bá đạo này của anh, thường ngày ở cùng cậu luôn là dịu dàng bao dung, có khi vì cậu làm sai gì đó mà tức giận nhưng chưa lần nào lạnh lùng với cậu cả.

Cậu vui vẻ gắp thức ăn trong chén, vừa ăn vừa nói thầm: “Mình thật là đặc biệt.”

Hoàng Bách ngồi bên cạnh nghe thấy: ??? 

Anh chẳng hiểu ra sao hửm một tiếng. 

Ali nhìn anh cười, chạm chạm anh, hỏi: “Nè, em là đặc biệt với anh phải không?” 

Hoàng Bách chớp mắt: “Cái này còn phải hỏi sao?”

“Thì anh nói đi.”

Tuy Hoàng Bách không hiểu vì sao cậu lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng vẫn gật đầu đáp: “Ừ, em là đặc biệt.” Nói rồi gắp vào chén cậu một đũa thịt bò xào.

Ali nghe xong thì thỏa mãn ăn liên tục, cậu là một người rất hay nổi hứng thú lung tung, thích nhất là bảo Hoàng Bách nói mấy lời ngọt ngào cho mình nghe, cũng không hiểu vì sao cậu nghe mãi không chán. Mà Hoàng Bách cũng tập thành thói quen với cậu, thỉnh thoảng thấy cậu lại muốn mình khẳng định tình yêu tình báo gì đó với cậu là sẽ thoải mái chiều lòng.

Hai người cùng dùng bữa, câu giờ đến là thoải mái, như thể đám người của phòng ban bên dưới không bị triệu vào phòng họp vậy. Ali nghĩ thấy cũng tội nghiệp, bèn ăn nhanh hơn nhưng vẫn thất bại dưới sự ngăn cản của Hoàng Bách. 

Anh biết cậu nghĩ gì, thấy cậu vừa định ngốn một đống cơm thì nói: “Không cần gấp, cứ mặc kệ bọn họ.”

Nói rồi lại gắp mấy miếng trứng gà lòng đào được cắt ngay ngắn trong hộp salad trộn vào chén cậu: “Ăn chậm thôi, nghẹn bây giờ.”

Vì thế mà chờ đến khi ăn tráng miệng xong thì cũng đã trôi qua hơn nửa tiếng, nữ trợ lý cũng trở lại. Cô e dè đứng ngoài cửa phòng gõ cửa: “Sếp, mình xuống phòng họp chưa ạ?”

Hoàng Bách vừa lúc ăn xong dưa hấu ướp lạnh mà Ali mang đến, nghe thấy thì đáp một tiếng. Ali cũng thu dọn chén bát xuống gian bếp mini để rửa. 

Trước khi ra khỏi phòng, anh cho cậu một cái hôn bên má hỏi: “Bây giờ về nhà?”

Ali nghiêng đầu: “Anh họp có lâu không?”

“Hai mươi phút.”

“Em chờ anh cùng ngủ trưa nha.”

Hoàng Bách gật đầu rồi rời đi, anh cũng nên nhanh chóng xử lý những người kia.

Còn một mình Ali ở lại văn phòng của anh, cậu rửa chén xong thì tiện tay thu xếp gọn gàng đồ đạc bên trong. Tuy chúng chẳng bừa bộn gì nhưng cậu nằm một chỗ cũng chán, vì thế lại biến thân thành con ong chăm chỉ, dọn chỗ này dọn chỗ kia.

Lúc vào phòng nghỉ, cậu theo thói quen mở tủ quần áo ra kiểm tra xem có bộ vest nào của anh cần mang về giặt ủi không, khi gạt một cái móc treo ra, bỗng thấy có một cái túi đen để ở góc tủ đập vào mắt. 

Ali: ! 

Cậu biết cái túi này nha, hai hôm trước cậu thấy anh mua cái gì đó trên mạng, khi người giao hàng tới vừa đúng lúc cậu đến đưa cơm cho anh, khi ấy cậu có hỏi là cái gì vậy, anh chỉ bình tĩnh đáp không có gì, bảo là đồ để ở công ty thôi. 

Cậu tưởng là đồ dùng cho công ty nên không hỏi nhiều, cũng không để ý lắm. Ai ngờ hôm nay phát hiện anh ấy lại cất nó trong góc tủ quần áo riêng. Phải nói, vật để trong phòng nghỉ của giám đốc phần lớn là đồ dùng cá nhân, các văn kiện bí mật hoặc quan trọng thì được cất trong két sắt, cái này không tính. Vậy nên, thứ trong chiếc túi đen kia hẳn là đồ cá nhân của anh. 

Nhưng vì sao lại giấu nó ở chỗ này? 

Rõ ràng là giấu nha, xem, gói cẩn thận, dồn vào một góc, còn lấy mấy chiếc móc treo áo che lại. 

Ali nghĩ nghĩ, quyết định thử mở ra nhìn một cái xem. Cậu vốn không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng trong đó là đồ dùng bình thường, có thể cậu đã nghĩ lầm, không phải anh giấu giếm mà chỉ đơn thuần là tiện tay quăng nó vào một góc. Thế nhưng vừa mở ra cậu đã phải trợn tròn mắt.

Bên trong là chiếc hộp vuông vức được in ấn và thiết kế sang trọng, hộp không quá to, tầm cỡ một cái hộp giày, nhưng điều khiến cậu phải kinh ngạc đó là dòng chữ được in trên nắp hộp. Đây là thứ mà bất cứ một người đàn ông trên đời nào nhìn thấy đều hiểu nó tượng trưng cho cái gì.

Phần giấy niêm phong quanh hộp đã bị gỡ bỏ, Ali không do dự nhiều mà mở nắp. Sau đó…

Cậu ôm mặt, phì cười một trận. 

Ôi trời, anh ấy giấu mình làm gì chứ, đâu có cần thiết đâu mà. 

Bên trong cái hộp sang trọng có vẻ như chứa hàng hiệu đắt tiền kia xếp đầy những tuýp nhựa nhỏ. Có điều, thứ “hàng hiệu đắt tiền” này không phải là trang sức, đồng hồ hay cà vạt gì cả, mà lại là gel bôi trơn. Đầy hộp toàn là những tuýp gel nho nhỏ, kích cỡ mỗi tuýp hẳn là loại đủ dùng cho một lần, có rất nhiều rất nhiều. 

Ali nhịn cười, hai má nóng lên, nếu bây giờ cậu không ở trong trạng thái vô hình thì chắc chắn nó đã đỏ rần rồi. Cậu cầm một tuýp lên xem, vị socola bạc hà the mát, một tuýp khác là kiwi, một tuýp khác nữa là chanh dây mix với kẹo ngọt, còn có dâu tằm, một mớ các loại mùi hương trái cây không nói, thế mà còn có cả mấy mùi tượng hình khó hiểu như mùi sóng biển là cái loại mùi gì? Mùi rừng nhiệt đới??? Mùi nắng???

Ali nhịn cười đến khổ sở, trong lòng có cái gì đó khó mà miêu tả được đang không ngừng dâng lên, kích thích, buồn cười, rồi lại vui vẻ.

Ai da, nhìn xem, anh người yêu nhà cậu chuẩn bị cái gì đây ~

Dòng nhãn hiệu in ngoài hộp rõ ràng của một công ty chuyên sản xuất sex toy rất nổi tiếng, trên mấy tuýp gel thì dán nhãn limited.

Cái này chẳng phải là bộ sưu tập gel bôi trơn phiên bản giới hạn của công ty đó sao? 

Ali cầm xem xét một trận, phát hiện ngoại trừ các tuýp gel đủ mùi đủ vị thì còn có một hộp bao cao su nằm ở dưới cùng, ở góc hộp có một chữ NEW thật to, đủ biết đây là hàng mới ra, nhưng không rõ là được mua cùng với bộ sưu tập này hay là được tặng kèm nữa. Chỉ thấy trên bìa bao ngoài chữ NEW còn có thêm một dòng giới thiệu: Con thú gai góc khiến cuộc yêu thêm điên cuồng – siêu mỏng với những nốt gai sần giúp bạn thăng hoa hơn bao giờ hết. 

…Ali đọc xong cái dòng này cũng không khỏi nóng mặt, rốt cuộc cũng hiểu vì sao người yêu mình lại muốn giấu rồi. Nếu là cậu, cũng thật ngại khi mang nó đi khoe với anh, chẳng lẽ cậu ôm đống này chạy đi gặp anh rồi hô: “Anh xem nè, ba con sói có gai, hàng xịn, gel bôi trơn thơm phức nữa, thử không anh?”

Thôi… thà rằng tới lúc lên giường thuận thế lấy ra dùng còn đỡ ngại hơn.

Nhưng mà… Ali sờ sờ cằm suy nghĩ, thật ra mấy chuyện xấu hổ gì gì đó rất là kích thích, có khi cậu nên bắt anh thú nhận đã mua mấy cái này với cậu, tưởng tượng cảnh hai má anh đỏ rần, mắt lạnh đảo đảo, rõ ràng tư thái nghiêm túc nhưng lại ấp úng không nói thành lời, có khi còn lắp bắp cũng nên. Nghĩ thôi mà cậu đã muốn hứng lên rồi.

Nhớ lại ngày hôm đó khi cậu hỏi anh cầm túi gì trong tay, anh bảo là đồ để ở công ty, vậy cậu có thể hiểu là anh có kế hoạch muốn làm chuyện ấy với cậu trong văn phòng không? Nên mới chuẩn bị mấy thứ này? 

Trí tưởng tượng phong phú của cậu lại bắt đầu ảo tưởng ra khung cảnh kích tình và mãnh liệt trên bàn làm việc. Người dưới thân rõ ràng lúc bình thường ở công ty là một khối băng di động, thần thái nghiêm túc, cương nghị lạnh lùng, lại triền miên thích thú cùng cậu thử những thứ mới lạ này. 

Ali ảo tưởng đến mức phải nuốt nước bọt một cái, cậu nhỏ trong quần có hơi rục rà rục rịch làm cậu khó chịu khép chân. Cậu ảo não, thôi xong, không lẽ bây giờ quay tay??

Cậu bặm môi, đảo mắt nhìn cái hộp. Trong đầu chợt nãy ra một suy nghĩ, cậu nhìn lại cơ thể vô hình của mình, khóe môi bỗng chốc cong lên, một nụ cười xấu xa nở rộ.

Nhẩm tính thời gian, đã qua mười lăm phút, Hoàng Bách sắp trở lại, nếu như anh trở lại thì cậu sẽ không thực hiện được ý nghĩ xấu xa trong đầu. Vậy nên cậu nhanh tay nhanh chân… cởi quần áo.

Đúng vậy, là cởi quần áo, không phải để nằm lên giường phơi bày thân thể gọi mời người yêu đến thưởng thức, mà là để đi ra ngoài mà không dọa sợ người ta. 

Nghĩ đến cảnh bỗng dưng có một bộ quần áo bay lơ lửng ra từ thang máy, nhân viên trong công ty này có khi sẽ nộp đơn xin thôi việc hết vì trông thấy ma giữa ban ngày.

Ali khỏa thân, rón rén mở cửa chuồn ra ngoài.

Cậu đã đến công ty của anh rất nhiều lần, mấy tầng cao cấp phía bên trên cùng với tầng của giám đốc gần như đều đã đi qua, mã để mở cửa đương nhiên biết, thẻ quẹt cũng có – cái này là do Hoàng Bách cấp riêng cho cậu. Vì thế muốn đi chỗ nào đều có thể đi chỗ đó, hoàn toàn không bị hạn chế.

Bên ngoài phòng giám đốc không có ai, tầng này là của riêng một mình anh, trợ lý và thư ký cũng không có ở đây.

Cậu vào thang máy ấn mã số, cậu biết có hai dãy phòng họp cao cấp nằm ngay tầng bên dưới, lúc bình thường họp với giám đốc đều sử dụng chúng, chưa có khi nào cậu thấy dùng những phòng họp thông thường ở tầng thấp hơn cả, hẳn là lúc này anh đang ở đó đi.

Ali khỏa thân đứng trong thang máy, có chút hồi hộp vì cái trò mà mình đang ôm ý định. Vừa đúng lúc thang máy mở ra, hơi lạnh ở sảnh ngoài của tầng dưới phả vào làm cậu run bắn, “chim chóc” ban nãy có hơi thức tỉnh bị thổi cho rét run, thế nhưng tâm lý lại kích thích đến lạ. 

Ali nấp sau phiến cửa thang máy, lần nữa xác định bên ngoài không có ai mới chui ra, cái này giống như bản năng vậy, cho dù cậu biết là chẳng ai nhìn thấy mình nhưng khỏa thân chạy loanh quanh cũng ngại lắm chứ bộ. Cơ mà hiếm khi có được cơ hội đặc biệt thế này, cậu sẽ không bỏ qua đâu.

Ali nhón chân đi áp tai vào mấy cửa phòng họp, muốn tìm ra nơi nào mới là phòng anh đang họp. Hai phòng đầu tiên không có âm thanh động tĩnh gì, đến phòng thứ ba, cậu còn chưa kịp áp tai thì cửa phòng bỗng nhiên bật mở.

Nữ trợ lý của Hoàng Bách đứng sau cánh cửa, đầu ngoái lại nhìn sếp mình đang lạnh mặt ngồi ở chủ vị: “Sếp để văn kiện đó ở ngăn nào ạ?”

“Ngăn đầu tiên, đi lấy cho tôi đi.”

“Vâng.”

Ali cuống cuồng né tránh nữ trợ lý ra khỏi phòng, mắt thấy cô đưa tay kéo theo cánh cửa đóng lại thì vội lách người một cái, chuồn vào trong phòng họp trót lọt.

Lời tác giả: Xem cái trận này về anh Bách có đánh đít cưng không, quậy quá là quậy, lục đồ của anh không nói, còn cởi truồng chạy nhong nhong? Xong lại tính lẻn vào phòng họp của anh làm cái gì?

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!