PHONG NGOA

Chương 11: Vỏ

Sam chỉ sử dụng máy chạy bộ để thay cho việc chạy quanh khuôn viên khu chung cư vào sáng sớm, cậu sẽ không thừa nhận rằng mình đã nhân cơ hội nhìn lén anh không ít lần. 

Hôm nay anh mặc một chiếc áo thun không tay, vì thế mà cơ tam đầu săn chắc lộ rõ mỗi khi anh nâng tạ, còn có cơ bụng thấp thoáng sau lớp áo đang dán sát cơ thể. 

Ngoại trừ việc anh vẫn không đến công ty cùng một giờ với cậu như trước thì có lẽ đây là buổi sáng hạnh phúc nhất trong đời cậu, Sam cảm thấy mình đã vô cùng mãn nguyện rồi.

Ngày hôm ấy sẽ không có gì đáng nói nếu như cậu không phát hiện ra một thứ trong căn hộ của mình…

Giờ tan làm, Sam đi xe buýt về nhà, trong lòng bắt đầu suy nghĩ bữa tối hôm nay sẽ làm món gì. 

Đúng vậy, cậu biết nấu ăn, đây có lẽ là một chuyện hiếm thấy đối với mấy thanh niên thời bấy giờ, điển hình là đa số đồng nghiệp độc thân của cậu đều ăn ở bên ngoài chứ không tự nấu nướng.

Về đến khu chung cư, Sam đã quen với cái vắng vẻ nơi này thế nên cậu không đoái hoài gì nữa mà đi thang máy lên tầng bảy, cậu lầm bầm tự nói chuyện với bản thân: “Hình như trong tủ lạnh còn một ít thịt bò và ớt chuông, mình có thể làm bò lúc lắc.”

Có điều mấy nguyên liệu nhỏ khác không được đầy đủ lắm vì cậu chưa có thời gian đến siêu thị mua sắm thêm, mùi vị của món bò lúc lắc sẽ bị giản lược bớt. Nhưng Sam không phải người quá bắt bẻ trong việc ăn uống, một số món ăn thiếu đi vài nguyên liệu nhỏ cũng không khiến nó trở nên quá tệ.

Vào đến nhà, việc đầu tiên là kiểm tra tủ lạnh. Thế nhưng cậu chỉ vừa bước vào phòng bếp đã phải trợn mắt há hốc miệng, phòng bếp vốn được cậu dọn dẹp sạch sẽ, vật dụng cũng được sắp xếp ngăn nắp nhưng lúc này rối tung lên như vừa có cơn bão nào đó quét qua. Vỏ trứng gà rơi vãi khắp nơi, bao nilon và khay nhựa vốn dùng để chứa thịt đông lạnh cũng nằm ngổn ngang trên mặt đất.

Ai đó đã lẻn vào nhà cậu và lục lọi phòng bếp!

Sam lập tức nghĩ ngay đến việc có trộm, cậu vội vàng kiểm tra những phòng khác nhưng lại phát hiện không mất mát gì cả, chỉ có thức ăn trong tủ lạnh là không cánh mà bay. Toàn bộ thịt sống đông lạnh và trứng gà đều đã biến mất, mấy hộp sữa ở ngăn chứa thức uống bị xé rách nham nhở khiến sữa vương vãi khắp nơi, biến tủ lạnh thành một mớ hỗn độn.

Chuyện gì đã xảy ra thế này?

Sam cau mày, cậu nhìn sàn phòng bếp, phát hiện có dấu vết kéo lê kỳ lạ, sữa và lòng trắng trứng gà trên sàn nhà như bị một thứ gì đó rất to đè lên, sau đó thứ to lớn ấy di chuyển khiến hỗn hợp sữa và trứng trộn lẫn vào nhau rồi kéo thành một đường dài.

Sàn nhà bẩn chưa từng thấy, còn có một ít bùn đất nữa.

Sam nhăn mặt, nhón chân đi dọc theo vết bẩn ấy, nó kéo dài đến tận góc phòng. Khi cậu vừa nhác thấy thứ nằm trong góc phòng bếp, cậu giật mình một cái, phản ứng đầu tiên chính là vội vàng lùi ra xa. Cho đến khi nhìn kỹ lại và xác định thứ đó không phải vật sống cậu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Vật thể nằm trong góc phòng là một cái xác côn trùng thay vỏ, nó có màu ố vàng và nửa trong suốt, nhăn nhúm như tấm da mèo. Điều đáng sợ ở đây là kích cỡ của nó to gần bằng nửa người cậu!

Cậu cố đè nén nỗi sợ trong lòng mình: “Đây là loài côn trùng gì vậy chứ?!”

So với côn trùng bình thường, nó quá khổng lồ!

Sam tìm cây chổi trong nhà, dùng cán chổi chọc chọc cái vỏ lột, lật tới lật lui mà quan sát. Cậu không nhìn ra được hình dạng của nó thuộc loài nào, thân và cánh giống ong nhưng đầu lại có càng giống kiến.

Cậu thậm chí có thể nhìn thấy một ít vụn thức ăn dính trên cái càng của lớp vỏ kia. Dù không biết thứ này rốt cuộc là loài gì nhưng rõ ràng nó là thủ phạm lẻn vào nhà cậu và bằng cách nào đó đã ăn sạch đồ trong tủ lạnh, sau đó lột xác ngay tại đây.

Cậu cau mày: Đừng nói là nó vẫn còn ở trong nhà cậu đấy nhé!

Ý nghĩ này vừa lóe lên thì đã bị bác bỏ khi cậu nhìn thấy cửa sổ phòng bếp bị mở tung, dấu vết cũng kéo dài đến nơi đó.

Hẳn là nó lột xác xong thì cũng rời đi rồi, cậu hy vọng như thế, nếu không thì thật đáng sợ.

Rốt cuộc vì sao lại đột nhiên xuất hiện loài côn trùng khổng lồ ngay trong chung cư vậy? Cho dù nơi này có là ngoại thành thì cũng không đến mức đủ điều kiện cho lũ côn trùng phát triển thành cái loại chỉ có ở xứ Amazon này!

Sam đánh bạo đến gần cái vỏ lột, dùng tay cầm nó lên. Cảm giác khi trực tiếp chạm vào cái vỏ là nó khá mềm và xốp, rất nhẹ, giống như vỏ bánh Pateso, nếu không cẩn thận có thể sẽ khiến nó bị rách. Sam cẩn thận trải phẳng nó ra để nhìn rõ hình dạng sau đó dùng điện thoại chụp lại, đăng một bài hỏi han lên mạng xã hội. Đại khái là cậu muốn biết lai lịch của loài côn trùng khổng lồ này.

Tạm thời chưa có ai trải lời, cậu để cái vỏ sang một bên rồi bắt đầu dọn dẹp phòng bếp của mình.

Sự việc đột ngột này khiến cậu không thể không vào cửa hàng bách hóa của chung cư để mua một ít thức ăn cho bữa tối.

Chiều tà, một vài người trong chung cư cũng chậm rãi xuất hiện trong khuôn viên, không biết vì sao, bọn họ dường như đều hướng về phía cửa hàng mà đi từng bước cứng đờ. Tốc độ của bọn họ vô cùng chậm chạp thế nên không thu hút sự chú ý của cậu thanh niên vừa mới bước vào cửa hàng nọ. Trong lúc nhất thời, Sam không biết rằng mình đang bị những đôi mắt kỳ lạ theo dõi. 

Cậu định mua một ít rau củ, trứng sữa và mấy lọ gia vị, con côn trùng khổng lồ lẻn vào nhà cậu đã va chạm khắp nơi làm một vài lọ gia vị trên kệ bị rơi vỡ mất rồi.

Cậu đi một vòng quanh cửa hàng bách hóa, phát hiện nơi này thật sự không ổn, rau củ bày trên kệ đều đã khô héo phần lớn, có củ còn mọc nấm xanh bên trên. Ấy thế mà có một người phụ nữ lại chọn lấy chúng cho vào túi rồi mang ra quầy thu ngân. Cả một cái cửa hàng chỉ có hai vị khách duy nhất, là cậu cùng với cô ta. 

Như cảm nhận được ánh mắt của cậu, cô ta bất chợt quay ngoắt đầu liếc cậu một cái, đôi mắt sáng quắc kia khiến cậu rùng mình. Cô ta bỗng nhiên nhếch miệng cười, nếu cô ta không cười thì Sam còn cảm thấy bình thường, nhưng khi vừa cười lên, Sam phát hiện cái miệng của cô ta rộng bất thường, khóe môi căng ra như sắp nứt, tóc tai buông xõa khá rối loạn, đôi mắt cũng lập lòe thứ ánh sáng kỳ lạ.

Giọng của cô ta khàn khàn: “Thì ra là cậu…”

Sam bị dáng vẻ của cô ta dọa sợ một chút, cậu hơi lùi lại, cười gượng nói: “X-xin chào, cô biết tôi à?”

Cô ta gật đầu, tay cầm mấy củ khoai nổi mốc đổi hướng đi, không đến quầy thu ngân nữa mà chậm chạp bước về phía Sam: “Biết chứ, Bông Tuyết ở đối diện căn hộ 709 – nhà của cái tên kia…”

Sam cau mày, biệt danh Bông Tuyết đã truyền đi rồi à? Bà chị này cũng biết anh Vỹ nữa, nhưng nghe cách gọi thì có vẻ như cô ta và anh Vỹ không thân quen gì. 

Cô ta nói đến đó thì đột nhiên liếm mép, hành vi kỳ lạ giống như một tên nghiện khiến cho Sam cảnh giác. 

Cậu cười gượng hai cái rồi vội vàng lủi sang một quầy hàng khác, thầm nghĩ trong lòng rằng phải nhanh chóng mua đồ rồi cút khỏi chỗ này thôi. 

Không biết vì sao cậu cảm thấy có gì đó rất nguy hiểm đang bao vây mình.

Sam cầm một chai nước tương, lúc định bỏ vào giỏ hàng thì phát hiện chai này đã hết hạn sử dụng, cậu nhanh chóng đổi một chai khác, nhưng vẫn là thứ đã hết hạn. 

“Sao cửa hàng này lại bán toàn đồ đã hết hạn vậy!?” Cậu bực bội lầm bầm, cầm một lọ tương ớt chua ngọt lên xem thử, phát hiện tương bên trong cũng có mốc xanh, không cần nhìn hạn sử dụng cũng biết nó chẳng thể ăn được nữa.

Đúng lúc này, người phụ nữ kia lại xuất hiện ở gian hàng chỗ cậu đứng, cười khà khà hỏi: “Cậu muốn tìm mua cái gì? Tôi tìm giúp cho…”

Toàn thân Sam cứng ngắc, bắt đầu cảm thấy không ổn, có lẽ cậu nên ra khỏi đây thôi. Cửa hàng bán đồ hết hạn và khách khứa thì kỳ quái, cậu có cảm giác nếu mình còn tiếp tục đứng ở nơi này thêm năm phút nữa thì sẽ xảy ra chuyện, dù trong lòng cậu không nghĩ được có thể xảy ra chuyện gì. 

Sam không hề đáp lời cô ta mà bỏ lại giỏ hàng rồi vội vàng rời khỏi đó. Vừa bước ra ngoài, cậu mới phát hiện có năm sáu bóng người đang hướng về phía cửa hàng bách hóa mà đi, dáng đi giật giật quái dị hệt như những bóng người mà cậu trông thấy trong làn sương mù sáng sớm.

“Được rồi, mình đi siêu thị ở bên ngoài vậy.” Sam hít sâu một hơi cố gắng bình tĩnh lại, sau đó đi thật nhanh ra khỏi khu chung cư trước khi lại chạm mặt những bóng người đã cách rất gần kia.

Siêu thị bên ngoài quả nhiên tốt hơn nhiều.

“Đây mới là thế giới bình thường, mình sẽ không bao giờ đặt chân vào cái cửa hàng bách hóa đó nữa!” Sam lầm bầm, cảm giác như mình vừa thoát khỏi một hang ổ đáng sợ nào đó.

Cậu chậm rãi đi dạo quanh các kệ hàng, vừa chọn thứ mình cần vừa cầm điện thoại lướt mạng xã hội, cứ cách vài phút là cậu load lại bài post mà mình đăng hồi chiều để xem bình luận. 

Đã có không ít tương tác dưới bài post này, một số người kể về việc mình cũng từng gặp mấy loài côn trùng to trong thành phố, có điều không to như thứ mà cậu gặp. Một số khác có nỗi sợ côn trùng thì nói đùa rằng họ mà là cậu chắc có lẽ đã đốt nhà rồi. Số còn lại thì nghiêm túc phân tích xem nó rốt cuộc là loài gì, phần lớn nói rằng đó là ong nhưng Sam lại không cảm thấy thế, bởi vì loài ong chỉ lột xác khi còn là con nhộng, lúc đã trưởng thành sẽ không lột xác nữa.

Sam lướt xem bình luận một lúc, bỗng nhiên trông thấy có một người nói rằng: Này anh bạn, hay là anh bạn bán cái vỏ lột ấy cho tôi đi.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!