PHONG NGOA

Chương 11: Đưa cơm

Cán chổi được làm từ gỗ hồng nghìn năm, toả ra mùi thơm nhè nhẹ, nó vừa bay ra thì hương gỗ thơm dịu đó cũng toả ra theo. Giống như một cỗ xe máy thắng phịch lại trước mặt Ali. 

Chổi bay có kiểu dáng khác với chổi bình thường, nơi gắn với lông chổi đủ rộng và êm để người ngồi lên đó, mặt bên cán chổi được khắc các loại hoa văn kỳ dị, dường như là một loại bùa chú yểm phép nào đó, ngoài ra còn có hai cái móc nhỏ hai bên dùng để treo đồ đạc. 

Ali quen tay treo cái giỏ của mình lên đó, xỏ giày vào, chuẩn bị xong xuôi thì kéo chổi bay đến trước cửa sổ phòng mình, tung người nhảy lên chổi. Cây chổi như một chiếc phao nổi trên dòng nước, bị lực tác động mà bập bềnh hai cái sau đó đứng vững, bắt đầu dưới sự điều khiển của Ali mà chậm rãi bay ra ngoài. 

Nhà của cậu và anh nằm ở cuối đường, mà con đường này lúc bình thường rất vắng vẻ, xung quanh đa số là nhà cửa vẫn còn đang xây dựng bị bỏ dở bám đầy bụi bặm, hầu như rất ít người đi ngang qua, chỉ có ở đầu đường mới nhộn nhịp hơn một chút. Nhưng dù là thế cũng chẳng có ai để ý ở một ngôi nhà phía cuối con đường, nơi cửa sổ có một cây chổi vừa bay ra khỏi cửa sổ. Trên chổi là một bộ đồ lơ lửng, chẳng hề có người, nó ra khỏi cửa sổ thì dừng lại, chỉ thấy tay áo phất lên, di động theo đó là cánh cửa sổ tự động khép lại. 

Nếu lúc này có người nào đó vô tình bước đến nơi đây hẳn sẽ kinh hãi lắm. 

Ali đóng cửa xong, chổi lập tức vụt một cái bay thẳng lên cao, gió thổi mạnh đến nỗi cuốn từ đâu ra một chiếc lá nhỏ, chui tọt vào mũi cậu, Ali cong chân hắt xì một cái lớn, cây chổi chao đảo chẳng mấy chốc đã mang theo cậu xuyên qua ba tầng mây, cảnh vật thu nhỏ lại tựa như một bản vẽ sinh động trên trang giấy, cây cối đường sá và nhà cửa đều giống như có thể nắm được trong lòng bàn tay. 

Khi chắc chắn rằng ở độ cao này người ta ngửa mặt nhìn lên chỉ trông thấy được một cái chấm nhỏ, Ali mới điều khiển cho chổi dừng lại, híp mắt xoa cái mũi của mình. 

Khỉ thật, lá ở đâu ra chứ, bây giờ rát mũi quá, cậu khó chịu hít hai cái, bỗng nhiên nhận ra điều lạ. Ali há miệng “Aaaaa..” một tràng dài.

Ể, cậu nói được rồi này! Xem ra tác dụng triệt âm đã hết, như thế này tiện hơn.

Ali cười cười, dưới ánh mặt trời cam vàng chói lọi, mọi thứ đều trở nên lóa mắt, khi bay lên có gió thổi lồng lộng không sao, nhưng vừa dừng lại là nhiệt độ nhanh chóng dâng cao dưới cái nắng trưa gay gắt. Tiết trời đã sắp bước vào mùa hè, những ngày gần đây nóng lên thấy rõ. 

Ali thò tay sục sạo trong mớ lông chổi phía sau, lần mò một chốc thì móc ra được một cái mũ vành to, chụp lên đầu. Lập tức, cảm giác nóng hầm hập vì ánh nắng giữa ban trưa như bị một vách băng ngăn lại, phủ lên người cậu là một hơi mát dìu dịu. 

Ali thoải mái thở ra một hơi, hai tay nắm cán chổi, nhằm về một hướng mà bay đi. Bay trên không tất nhiên là nhanh hơn đi bên dưới rồi, những tia nắng gắt và các cơn gió thổi thốc đến đều bị cản lại bởi ma thuật của chiếc mũ. Chỉ ít phút sau, từ xa đã trông thấy một toà cao ốc bắt mắt nằm trong nội thành. 

Sở dĩ bảo nó là toà nhà bắt mắt không phải vì nó cao nhất, cũng không phải vì thiết kế của nó độc đáo, mà là vì trên đỉnh chóp có gắn một dãy đèn màu cam, nhìn từ bên trên giữa muôn vàn những toà nhà nhấp nhô, nơi duy nhất có một chùm đèn cam trở thành thứ cực kỳ đặc biệt, ngay cả khi nó chẳng cao lắm, gần như chìm giữa những tòa cao ốc khác.

Toà nhà đó cũng chính là nơi mà Hoàng Bách đang làm việc. Từ sau khi anh biết cậu người yêu nhỏ nhà mình là phù thủy, hàng ngày nhất quyết cưỡi chổi bay trên trời để đưa cơm cho mình, anh đã gọi người lắp đèn trên tầng thượng với danh nghĩa trang trí cho đẹp, cốt là vì sợ cậu khó tìm được vị trí của công ty mình ở chỗ nào. Vì thế mới có một chùm đèn màu cam như quả quýt to tướng đặt trên sân thượng kia, nó được bật cả ngày lẫn đêm không tắt, đảm bảo chỉ cần cậu muốn tìm anh là sẽ được ánh sáng này dẫn đường. 

Có điều đối với một phù thủy thường xuyên bay trên trời mà nói, xác định phương hướng gần như đã là bản năng, anh làm thế này có hơi dư thừa nhưng Ali vẫn rất hưởng thụ sự quan tâm của anh, lúc nghe anh nói đã cười hì hì ôm anh cả ngày.

Bấy giờ cậu trông thấy toà nhà thì nhanh chóng điều khiển chổi bay hạ độ cao từ từ. Phòng của tổng giám đốc nằm ở tầng trên cùng, rất tiện, cậu không cần phải quá nhọc công chỉ để tránh né ánh nhìn của người khác. 

Ali theo thói quen nghiêng mình, lượn chéo một góc bốn mươi lăm độ, bay nghiêng về phía cái góc tường kính quen thuộc của toà nhà. Nếu xét từ trong phòng nhìn ra, góc tường này nằm phía sau bàn làm việc của Hoàng Bách, nếu anh có ngồi ở đó thì chỉ cần quay người lại là có thể trông thấy cậu người yêu nhỏ của mình cùng cây chổi bay ôm cua lượn một vòng lớn trên không từ phía mạn trái toà nhà lách sang mạn phải rồi phi tới chỗ này hệt như mấy tên thanh niên đi mô tô lạng lách đánh võng trên đường cao tốc mà thỉnh thoảng anh thường thấy.

Ấy là những ngày trước, hôm nay thì khác, chỉ có mỗi một bộ đồ ngồi trên chổi bay mà thôi, người đã vô hình rồi. 

Ali thắng lại ngay trước vách tường kính, sau đó nhổm người ngó vào trong văn phòng Hoàng Bách, bởi vì đang là buổi trưa nên phần lớn vách tường kính đều đã hạ màn xuống che đi, duy chỉ có tấm màn ở góc tường phía sau anh, chỗ mà cậu thường xuyên lui tới là không hạ xuống. 

Không thấy Hoàng Bách ngồi ở bàn làm việc, có lẽ là ở chỗ khác, cậu kề sát mặt vào lớp kính, tay bụm lại che đi ánh mặt trời chói loá, nghiêng đầu nhìn vào trong, phát hiện anh đúng thật không có ở trong phòng. Cậu bẹp miệng, bèn bay đến bên cửa sổ, rút vá canh phép thuật ra gõ hai cái vào khoá cửa, một đám lấp lánh bay ra từ vá canh, cạch một tiếng, khoá cửa bên trong không người đụng vào mà tự mở. 

Ali đưa tay đẩy cửa sổ ra, bay vào. 

Trong văn phòng có bật máy lạnh, mát rượi, cậu vừa vào thì thoải mái gỡ cái mũ vành to của mình xuống, nhét lại vào trong bụi lông chổi, sau đó nhảy xuống khỏi chổi bay. Chổi bay bập bềnh hai nhịp rồi vững vàng trở lại, nó như có linh tính, chờ cậu lấy giỏ thức ăn treo trên mình ra thì tự động bay đến vị trí quen thuộc trong phòng Hoàng Bách, đáp xuống, nằm im lìm giả vờ như mình là một cây chổi xể bình thường. 

Ali đặt giỏ thức ăn lên bàn trà giữa phòng, đi đóng cửa sổ, sau đó dạo quanh một vòng tìm người yêu, vừa dạo vừa hô nhỏ: “Anh Bách ơi.”

Trong văn phòng của anh có một khu bếp mini, có máy pha cà phê, tủ lạnh và bếp điện dưới này, lúc bình thường có thể nấu nướng đơn giản, cậu thò đầu vào tìm kiếm, không có ai cả. Cậu lại thử mở cửa phòng nghỉ của anh, lần nữa thò cái đầu xoăn vô hình của mình vào, kêu: “Anh Bách?”

Cũng chẳng có ai. 

Đúng lúc này cậu nghe thấy tiếng mở cửa đến từ bên ngoài, đi cùng với nó là giọng nói trầm trầm của người mà cậu đang tìm kiếm, cậu còn nghe thấy cả tiếng của nữ trợ lý nữa. Đoạn định đi ra chào hỏi thì sực nhớ mình đang trong trạng thái vô hình, nếu cậu mà bước ra, có khi sẽ dọa cho nữ trợ lý chết khiếp.

Hoàng Bách vừa trở lại văn phòng, tiết trời bên ngoài làm anh đã đổ chút ít mồ hôi, vừa mở cửa vào phòng là cởi ngay áo vest bên ngoài ra, chỉ mặc một chiếc sơ mi cùng áo gi-lê mà dặn dò nữ trợ lý của mình: “Đi thông báo với bọn họ, mười phút nữa đến phòng họp.”

“Vâng, sếp.”

Gia Yên vâng vâng dạ dạ nghe anh chỉ thị một trận, sau đó cắp nách đám công văn vừa bị anh thiếu chút nữa vò nát mà rời đi. Lòng thầm rủa mấy cha nội làm ăn sống nhăn ở phòng ban bên dưới, những người này là từ công ty mẹ được bổ nhiệm đến, thường ngày ăn ở không ở công ty bên kia quen rồi, bây giờ qua đây vẫn là cái thói làm không ra gì đó, chắc tưởng sếp tổng chỗ bọn họ hiền lành như ở đó.

Cô vào thang máy, hừ lạnh một tiếng, bọn họ nhầm rồi, chú Hiển bên công ty mẹ gửi bọn họ qua đây chính là để sếp tổng nhà mình trừng trị, lần này đã là lần thứ ba phạm lỗi, sếp nổi giận rồi. Chắc chắn lát nữa mấy ổng sẽ bị anh sạc cho một trận.

Hoàng Bách mặt mũi lạnh như một khối băng di động, chờ Gia Yên đi khỏi thì đóng cửa lại, bỗng nhiên anh trông thấy trên bàn trà có một cái giỏ quen thuộc, trên kệ treo tranh cũng bỗng dưng mọc ra một cây chổi xể quen thuộc. Lập tức, nét lạnh lẽo trên mặt rút đi hết, anh gọi: “Ali.”

Một bộ đồ đang thập thò ở cửa phòng nghỉ bước ra: “Anh.”

Hoàng Bách nhướng mày: “Ồ, em nói được rồi?”

“Dạ, tác dụng triệt âm vừa hết, hì hì. Em mang cơm đến cho anh nè.”

Nói rồi cậu bước lại gần anh, kéo anh qua chỗ bàn trà ngồi xuống.

Hoàng Bách nắm tay cậu nhéo nhéo: “Đợi anh lâu không?”

Ali bắt đầu bày biện thức ăn ra, sắp chén đũa, xới cơm: “Em vừa đến thôi.”

“Ừm, hôm nay ăn cái gì?”

“Bò xào rau củ, canh đuôi heo, salad trộn mà anh thích.”

“Ừm.”

Bỗng nhiên Ali chợt nhớ đến ban nãy vừa nghe anh nói với chị Gia Yên mười phút nữa mở một cuộc họp, tay đã múc cho anh một chén cơm phải khựng lại: “Anh, mười phút ăn kịp không?”

Hoàng Bách đang ngồi dựa vào thành ghế chờ cậu múc cơm cho mình, tay rảnh rỗi mân mê vạt áo cậu, nghe hỏi thì cười nhẹ: “Cứ ăn như bình thường thôi, em không cần bận tâm.”

“A, vậy là nửa tiếng đó.”

“Thì để bọn họ chờ.”

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!