Đêm hôm đó như mọi lần, quản gia Hilda ở lại phòng người hiến máu của mình, kỳ thật David không biết, máu của anh ta chính là vị máu ràng buộc Hilda. Nói cách khác, anh ta là bạn đời tương lai của cô.
Sau khi hiến máu, David rơi vào trạng thái mệt mỏi, ngủ say như chết trên giường, không hề biết người phụ nữ bên cạnh đã ngắm mình cả đêm, trong đầu tính toán nên làm thế nào để anh phát sinh tình cảm với mình trước khi anh nhận ra được điều bất thường trong việc hiến máu.
Quản gia Hilda dù không phải dòng thuần nhưng suốt nhiều năm phục vụ cho gia tộc Sullivan – một trong số ít những dòng họ ma cà rồng đề cao việc “tình nguyện”, nguyên tắc của bề trên cũng ngấm dần vào máu khiến cô không còn tác phong cường ngạnh như ngày xưa.
Thời trước, ma cà rồng với sức mạnh thiên phú, chỉ cần muốn là có thể ép buộc người khác làm bất kỳ điều gì. Kẻ không muốn dâng máu thì cuối cùng cũng sẽ bị hút máu đến chết, kẻ căm ghét ma cà rồng rồi cũng sẽ bị dòng thuần huyết biến đổi. Cô cũng từng như vậy, săn người một cách bất chấp và vô tội vạ.
Có điều, giờ thì khác rồi, chuỗi năm tháng dài đằng đẵng phục tùng bên cạnh một quý tộc đi ngược với bản ngã đã khiến cô thu lại bớt, biến thành dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn như hiện tại. Vậy nên dù trong lòng không cho phép xảy ra bất cứ cơ hội nào có thể khiến David rời khỏi mình nhưng cô vẫn mong muốn chiếm được tình cảm của đối phương một cách hợp tình hợp lý hơn. Tựa như vị chủ nhân của dinh thự này.
Trời vừa sáng Hilda đã rời giường, trước khi đi không quên kéo lại vạt áo hớ hênh của David, thầm nghĩ, cũng nên đánh thức cậu bé của chủ nhân rồi, còn phải chuẩn bị bữa sáng cho ngài ấy.
Cộc cộc.
Hilda đứng trước cửa phòng Rufus gọi: “Rufus, nên rời giường.”
Nói rồi cô chờ một lát nhưng không nhận được câu trả lời nào, bèn gọi lần nữa: “Rufus.”
Bên trong vẫn im ắng, Hilda đẩy cửa đi vào, bên trong vẫn còn hơi ấm từ lò sưởi nhưng người thì chẳng thấy bóng dáng đâu, giường chăn tươm tất, ga giường được kéo phẳng, gối đầu xếp gọn gàng rõ ràng cho thấy người ở đây là một cậu bé rất nề nếp.
Dậy rồi ư? Hilda nghĩ.
Cô xoay người đóng cửa, đi xuống phòng bếp. Quả nhiên không ngoài dự đoán, Rufus đang hỏi đầu bếp về bữa sáng của chủ nhân. Vừa nhác thấy Hilda, cậu nhóc đã vui vẻ gọi: “Quản gia Hilda.”
Cô cười, chậm rãi đến gần.
Rufus lúc này mới chợt nhận ra thần thái của nữ quản gia hôm nay có hơi khác, sắc mặt trông rất có sức sống, khác hẳn với ngày hôm qua mang làn da trắng bệch. Cậu nhóc ngây người một hồi, nhịn không được nói: “Quản gia, hôm nay trông ngài rất tốt.”
Hilda ngạc nhiên: “Vậy sao? Tốt chỗ nào?”
Rufus chỉ chỉ tay vào má mình: “Gò má của ngài hồng hồng, không có trắng bệch như hôm qua.”
Hilda bị hành động đáng yêu của cậu chọc cười: “Thế à? Có lẽ là vì bữa khuya đêm qua khá ngon miệng, chất lượng giấc ngủ cũng không tồi.” Cô không khỏi khen một câu: “Cậu bé rất tinh ý đó.”
Rồi không đợi Rufus phản ứng, quản gia lập tức dời đề tài: “Được rồi, nói ta nghe bữa sáng hôm nay có gì?”
Rufus nhanh nhảu trả lời: “Dạ, cá hồi hun khói ăn kèm với nấm truffle và trứng bác.”
Nói rồi cậu đưa ra băn khoăn của mình từ nãy đến giờ, cậu chỉ vào hai miếng cá hồi trên bàn: “Nhưng mà em không biết cái nào thì ngon hơn, một cái màu sắc tươi sáng đẹp mắt, cái còn lại tuy không đẹp bằng nhưng mùi khói lại thơm hơn một chút. Quản gia Hilda, chủ nhân sẽ thích loại nào hơn ạ?”
Hilda xem xét, quả thật đúng như cậu nói, không khỏi cười nhẹ: “Em nghĩ là cái nào?”
Rufus ngoan ngoãn đáp: “Giữa hình thức đẹp mắt và mùi vị ngon miệng, em nghĩ vẫn là nên chọn miếng cá hồi thơm mùi khói hơn kia.” Cậu gãi gãi đầu: “Nhưng mà em sợ ngài không thích.”
Hilda không khỏi thầm khen cậu nhóc, một món ăn dù hình thức cũng khá quan trọng nhưng nó tất nhiên không quan trọng bằng hương vị rồi, mà ma cà rồng dùng thức ăn của con người chủ yếu cũng là vì thưởng thức hương vị của nó, nếu không ngon thì ăn làm gì nữa. Nhưng cô không đưa ra đáp án ngay, chỉ thúc đẩy cậu nhóc: “Em không thử thì làm sao biết được ngài có thích hay không?”
Vì thế Rufus ngoan ngoãn chọn theo suy đoán của mình, lòng thầm mong đợi ngài bá tước sẽ thích.
Không giống như hôm qua Hilda dẫn cậu đi kiểm tra từng thứ, lần này cậu tự mình làm, nữ quản gia chỉ đứng một bên im lặng nhìn, khi nào cậu nhóc cần trợ giúp sẽ nói một hai câu, rất ra dáng giáo viên kiểm tra bài tập cậu học trò nhỏ.
Chờ khi đi một vòng xong, Hilda bảo: “Rufus, em đi đánh thức chủ nhân đi.”
Rufus ngó ra ngoài trời: “Có phải còn hơi sớm không ạ?”
Cậu cảm thấy thân thể chủ nhân không tốt, ngài ấy nên ngủ nhiều một chút. Thế nhưng Hilda lại lắc đầu: “Không sớm, em đi gọi đi.”
Vì thế Rufus ngoan ngoãn trở về phòng thay quần áo để không còn ám mùi khói mà lúc sáng sớm cậu ngồi xổm bên cạnh chú đầu bếp để xem chú ấy xông khói hai miếng cá hồi. Bởi vì quần áo mới của cậu vẫn chưa làm xong, Rufus vẫn mặc bộ đồng phục người hầu rộng thùng thình đi gọi chủ nhân của mình.
Lần đầu làm việc này, Rufus không biết nên quấy rầy giấc ngủ của ngài như thế nào, mới đầu chỉ biết đi qua đi lại trước cửa phòng, sau đó gõ nhẹ lên cửa mấy cái, nhỏ giọng kêu: “Chủ nhân, ngài đã tỉnh chưa ạ?”
Trong phòng không có tiếng trả lời, Rufus rón rén mở cửa bước vào.
Mành cửa bên trong được cậu thả xuống vào tối qua vẫn giữ nguyên, che khuất ánh ban mai của ngày mới, trong phòng là bóng tối mờ mịt, nhưng ánh sáng nhẹ xuyên vào qua lớp mành cửa vẫn đủ để cậu thấy được lờ mờ.
Củi trong lò sưởi tuy chỉ còn một chút nhưng vì nó được duy trì cả đêm nên nhiệt độ trong phòng vô cùng ấm áp. Mà trên giường, chủ nhân của cậu vẫn nằm thẳng một tư thế, hai mắt nhắm, tóc đen dài xõa bên gối, chăn đắp ngang ngực, chỉ có hai tay là lộ ra ngoài, đặt trên bụng.
Trông ngài ngủ thật an tường. Rufus nghĩ. Thật không nỡ gọi ngài tỉnh giấc.
Cậu nhớ đến cảm giác mát lạnh trên da thịt ngài mà tự hỏi. Mình có nên nghe lời quản gia Hilda không? Hay là để ngài ấy ngủ thêm một chút? Ngủ nhiều cũng tốt mà, đêm qua ngài ấy đã về rất muộn.
Nhưng lỡ đâu sáng nay ngài có việc cần làm thì sao? Mình khiến ngài trễ việc thì sao đây?
Rufus lo lắng không thôi, cái tật thích nghĩ nhiều, suy diễn và phỏng đoán lại tái phát khiến cậu nhóc xoắn xuýt, đứng vò góc áo một hồi mới đưa ra quyết định. Vẫn là gọi ngài ấy dậy thôi, nhưng lần sau… ừm, lần sau mình sẽ hỏi quản gia Hilda, có thể để ngài ngủ nhiều hơn một chút không?
Rufus đi thật nhẹ đến gần bên giường, hơi khom người kêu: “Chủ nhân, nên rời giường rồi.”
Người trên giường không hề động đậy.
“Chủ nhân.”
Rufus hơi bối rối, sau đó vẫn quyết định đến sát bên giường ngài, vốn chỉ định đứng gần hơn một tí để gọi nhưng vì phòng khá tối, Rufus lại không nhớ chỗ này đặt giày của chủ nhân, vừa bước lên thì vấp chân. Cổ chân vừa dưỡng lành của cậu nhói một cái khiến cậu không đứng vững được, theo quán tính mà đổ toàn bộ thân thể về phía chiếc giường trước mặt.
Bình thường ngài bá tước không có thói quen phải nằm giữa giường, cho dù giường có rộng thì ngài vẫn nằm lệch ra phía bên ngoài một chút… giờ thì hay rồi.
“A!”
Cậu chỉ kịp kêu nhỏ một tiếng hoảng hốt, sau đó nửa thân trên đã ngã vào trong lòng người đang nằm.
Chẳng biết từ khi nào ngài bá tước đã mở mắt, không rõ là bị đánh thức đột ngột vì bất ngờ có trọng lượng đè lên người mình hay vì tiếng kêu hoảng hốt của cậu, nhưng ngài đã nhanh chóng mở hai tay ra ôm lấy cậu nhóc.
Ngài bá tước không thể không thừa nhận rằng mở đầu ngày mới như thế này sẽ khiến tâm tình người ta trở nên vui vẻ. Người mình nghĩ về cả đêm chỉ vừa đến sáng hôm sau đã “nhào” vào trong lồng ngực mình, cảm giác rất tốt, tuy là cậu bé không phải thực sự “nhào” vào, nhưng cũng không thay đổi được việc cái ôm bất ngờ này có thể khiến ngài cảm nhận hơi ấm và hương thơm khó cưỡng từ bên dưới làn da cậu.
Ngài bá tước siết chặt vòng tay, nhìn gương mặt nhỏ hiện đầy vẻ hoảng loạn trong lòng mà có chút không nỡ, ngài chậm rãi ngồi dậy.
“Không sao chứ?” Giọng nói có hơi khàn mang theo sự quyến rũ kỳ lạ.
Nhưng Rufus giống như chết đứng, hồn bay lên mây, toàn thân cứng đờ, đôi mắt đen mở to như con mèo nhỏ gặp phải chuyện gì đáng sợ lắm. Ngài bá tước nhíu mày, sờ sờ mặt cậu: “Ngã đau ở đâu à?”
Rufus cảm giác được lạnh lẽo trên gò má mới sực tỉnh, ý thức được mình vừa phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.
Có người hầu nào lại ngã lên người chủ nhân của mình như vậy không cơ chứ?!
Cậu thật muốn tự đánh bản thân mình, vừa sợ bị giận mà cũng vừa mong bị ngài giận cho đáng. Cậu lúng túng không thôi, vội chui ra khỏi ngực chủ nhân, đứng lên cúi đầu nhận tội: “Chủ nhân, em xin lỗi. Em đến để gọi ngài dậy nhưng không cẩn thận ngã trúng ngài…”
“Không sao.” Ngài bá tước cụp mắt, cắt ngang lời cậu.
Hơi ấm trong lòng chui ra ngoài rồi, thật đáng tiếc.
“Lần sau em vào cứ vén rèm lên trước đã, nếu không sẽ không thấy đường đi.”
Rufus xấu hổ cúi thấp đầu: “Dạ, em xin lỗi.”
Nói rồi cậu lúng túng đi vòng qua bên kia giường, cẩn thận vén rèm lên. Bởi vì cửa sổ rất lớn nên rèm cũng rất dài, thân thể nho nhỏ của cậu phải tốn không ít công sức mới kéo ra hết được.
Ngài bá tước vẫn ngồi dựa bên giường, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cậu nhóc. Ngài không khỏi nhớ đến lúc nửa đêm có tiếng bước chân rón rén đi vào phòng mình, không cần mở mắt cũng có thể dựa vào tiếng động và mùi hương phảng phất trong không khí mà biết là ai đến.
Cậu nhóc này nửa đêm lẻn vào phòng ngài chỉ để thêm củi vào lò sưởi, lo sợ ngài phải chịu lạnh, còn tự cho là không ai hay biết mà rón rén đi tới bên giường kéo chăn của ngài lên cao cao, giống như nhất quyết không để bất cứ bộ phận nào của ngài lộ ra khỏi chăn.
Từ đầu đến cuối ngài bá tước đều cảm nhận được hết, ngay cả lúc nãy khi cậu đứng bên ngoài phòng gọi cũng đã sớm tỉnh giấc. Có điều ngài muốn thử xem cậu không gọi được thì sẽ làm thế nào, không ngờ lại được ôm cậu nhóc một cái. Cũng xem như không tệ.
Nét mặt vốn lạnh lùng nghiêm nghị của ngài hiếm thấy mà giãn ra, dịu dàng nhìn cậu nhón chân kéo rèm, trong lòng không ngừng nhớ lại cảm giác mềm mại của cái ôm vừa rồi, dù nó không tính là một cái ôm cho lắm.
Rufus loay hoay một hồi mới vén rèm xong, lúc quay lại bất ngờ đối diện với ánh mắt ấm áp và dịu dàng của ngài, không hiểu sao vành tai đỏ lên, gò má cũng hơi nóng. Cậu cúi đầu: “Chủ nhân, dù trời còn hơi sớm nhưng quản gia Hilda nói cũng đã đến giờ rời giường ạ.”
“Ừm.”
Lúc này ngài bá tước mới chậm rãi bước xuống giường.
Rufus nhanh nhẹn đi lấy thau nước nóng cho chủ nhân của mình làm vệ sinh cá nhân, sau đó mở tủ quần áo, lấy ra một bộ y phục đã chuẩn bị sẵn vào hôm qua, bắt đầu giúp ngài ăn mặc chỉnh tề lại.
Y phục của quý tộc khá phức tạp, vậy nên động tác của cậu hơi chậm. Nhưng ngài bá tước không tỏ vẻ phiền hà, còn rất kiên nhẫn hướng dẫn cậu.
Cả quá trình Rufus đều cảm thấy ngại ngùng, một mặt vì tiếp xúc quá gần với chủ nhân, một mặt vì ngài chỉ đang mang một bộ quần áo lót mỏng manh, ngực áo còn mở vài nút khiến cậu chỉ cần nâng mắt một cái là sẽ lập tức đối diện với lồng ngực mà vừa rồi mình bổ nhào vào.
Một buổi sáng khiến con tim nhỏ bé của Rufus đập loạn không yên.
Chờ khi thành công giúp ngài vận lên bộ y phục thường ngày, Rufus thở phào một hơi, cảm thấy có chút quá sức. Nhưng cậu còn chưa nhẹ nhõm được bao lâu thì lại có chuyện.
Rufus chỉ cảm thấy cằm mình lành lạnh, một bàn tay to vươn đến nâng cằm cậu lên.
Rufus kinh ngạc, giương mắt nhìn chủ nhân của mình.
Ngài bá tước đánh giá cậu từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Quần áo của em chưa đưa tới à?”
Rufus lập tức hiểu ra, cậu ngại ngùng túm lấy cổ áo rộng của mình: “Dạ, quản gia Hilda nói chiều nay mới có ạ.”
“Thế à.” Ngài bá tước chỉ đáp một tiếng rồi buông tay, tầm mắt dời đi, thôi không nhìn vào chiếc xương quai xanh be bé tinh xảo của cậu.
Vậy là còn có thể ngắm đến chiều hôm nay. Ngài nghĩ. Còn ngắm cái gì thì không cần phải nói cũng biết.
“Chủ nhân.”
“Ừm.”
Rufus mang áo khoác ngoài của ngài đến, không quá dày, dùng để khoác khi không cần đi ra ngoài: “Bữa sáng chắc đã sẵn sàng rồi ạ, ngài đến phòng ăn cùng em nhé.”
Ngài bá tước hơi nhướng mày, cách nói cứ như thể cậu mời ngài một bữa ăn vậy. Nhưng ngài cũng không sửa đúng, dù sao, thân phận “người hầu” chỉ là cái cớ mà thôi, kiểu nói chuyện không phân trên dưới của cậu nhóc thậm chí còn rất vừa ý ngài.
Như vậy càng tốt cho một ngày em trở thành bá tước phu nhân. Ngài nghĩ.
Add comment