PHONG NGOA

Chương 11: Bóng đèn chạy đi rồi

Massage mặt và đắp mặt nạ bùn thì không có gì đáng nói, nhưng Naqvi lại đề nghị massage toàn thân. Andrew nghĩ đến cảnh để người khác xoa nắn cơ thể ông xã của mình thì đen mặt, nhân lúc Naqvi không để ý mà dùng khuỷu tay đẩy anh một cái, liếc mắt tỏ thái độ.

Trường Ninh vốn cũng không có ý định này, thế nhưng nhìn người nào đó lườm lườm liếc liếc mình thì nhếch môi cười, kề đến gần bên tai cậu thì thầm: “Làm sao?”

Andrew không nói gì mà trừng mắt: Anh còn hỏi? Mau từ chối đi! 

Trường Ninh suýt thì bật cười, vươn tay sờ eo cậu, nhỏ giọng: “Không muốn người khác đụng vào anh đúng không? Vậy còn em thì sao?”

Andrew đang định há miệng trả lời thì khóe mắt trông thấy Naqvi đã nói chuyện với tiếp tân xong và đang chuẩn bị xoay người về phía này, cậu vội vàng kéo tay anh xuống. Nhẹ nhàng nói: “Chắc là tôi không massage toàn thân đâu, massage mặt thôi là được rồi. À, đắp mặt nạ bùn nữa.”

Naqvi sửng sốt: “Sao thế? Thư giãn toàn thân dễ chịu gấp mấy lần đó.”

Trường Ninh cũng cười cười nói: “Tôi cũng vậy, massage mặt là được rồi.”

Naqvi cảm thấy đến nơi này mà không tận sức hưởng thụ thì thật uổng phí, sau vài lần lôi kéo, hai người rốt cuộc đồng ý gọi thêm một gói massage chân. 

Naqvi tỏ vẻ: Ít ra cũng phải như vậy chứ!

Lúc này đây, hắn đã cởi sạch nằm trên giường spa, thoải mái mà hưởng thụ. Giường của hắn nằm ở ngoài cùng, bên trong theo thứ tự là giường của Andrew rồi mới đến giường của Trường Ninh. Mà hai người bọn họ thì không cần cởi đồ, chỉ thay một cái quần đùi ngắn của tiệm spa là được.

Naqvi nhịn không được quay sang hỏi: “Này, hai người thật sự không muốn massage toàn thân sao? Đã lắm đó!”

Cả hai cùng lắc đầu.

“Uầy…” Naqvi thở một tiếng, sau đó nhắm mắt lại không nói nữa, có vẻ như muốn ngủ.

Andrew không có việc gì làm, lại theo thói quen mà ngắm người bên cạnh, mặt ngoài giả vờ thư giãn nhưng hai con mắt không ngừng đảo qua đảo lại phần thân dưới của anh.

Vì để tiện việc massage, ống quần được vén lên cao rồi chặn lại bởi một tấm khăn trắng, cơ đùi săn chắc lộ ra. Andrew dời mắt lên phía trên, nơi dù đã chặn bởi một tấm khăn nhưng vẫn khiến cậu không ngừng tưởng tượng ra vật thể nằm bên dưới nó.

Andrew có một tật xấu, mỗi khi đầu óc trống rỗng không có gì để nghĩ thì sẽ nghĩ đến ông xã của mình. Nhưng nếu là những suy nghĩ bình thường thì không có gì đáng nói, cái đáng nói ở đây là cậu luôn không tự chủ được mà ảo tưởng ra vô số cảnh xuân hấp dẫn. 

Trong đầu cậu lúc này đã là cảnh tượng một ngày nào đó cậu mua dầu massage về xoa bóp toàn thân cho anh. Mới đầu sẽ là cởi áo, sờ lên từng đường cơ thon gọn săn chắc, sau đó là giúp anh cởi quần, đường chữ V sẽ từ từ hiện ra rồi đến đám lông đen nào đó và cuối cùng là…

Andrew tưởng tượng mà có chút nóng trong người. Bỗng nhiên cảm giác có cái gì đó quẹt nhẹ qua khóe môi mình, cậu hồi thần, sửng sốt nhìn anh. 

Trường Ninh dùng ánh mắt đăm chiêu nhìn cậu, sau đó cong môi, dùng khẩu hình miệng hỏi: Nghĩ cái gì mà chảy nước miếng?

Nói rồi anh còn đưa ngón tay đã lau nước bọt cho cậu đến bên môi, liếm một cái.

Andrew đầu tiên là sững sờ, sau đó mới phát hiện mình vừa bị anh trêu chọc, cậu lúng túng, cứ như ý nghĩ xấu xa nào đó trong đầu cậu đã bị anh phát hiện. Cậu thầm đưa mắt nhìn sang phía Naqvi.

Phù, may quá, hình như hắn ngủ luôn rồi.

Trường Ninh lại dùng khẩu hình miệng nói tiếp: Chờ trở về em cũng massage cho tôi đi.

Anh thừa biết cậu nghĩ gì mà. Xem, vừa bảo cậu massage cho mình là hai mắt sáng lên như đèn pha.

Bởi vì gói massage mà Andrew và Trường Ninh chọn chỉ có mặt và chân nên quá trình chỉ có hơn nửa tiếng, trong lúc đắp mặt nạ bùn Andrew còn lấy điện thoại ra chụp một tấm kỷ niệm. Chờ sau khi xong xuôi, hai người đợi Naqvi thêm ít phút nữa thì cùng nhau ăn tối tại một nhà hàng nằm trên sườn núi.

Bởi vì lúc chiều ăn hơi nhiều trứng luộc nên bữa tối ba người chỉ gọi mấy món. Rất nhanh đã ăn xong, chờ tiêu thực một lúc Naqvi lại rủ đi tắm suối nước nóng. Có điều, giữa chừng xảy ra một sự kiện. 

Lúc hai người andrew và Trường Ninh thay đồ xong, thân dưới quấn một chiếc khăn trắng bước ra thì Naqvi vẫn còn đứng bên ngoài phòng thay đồ, tay cầm điện thoại áp bên má nói một tràng tiếng nước ngoài. Andrew nghe ra, là tiếng Ả Rập. 

Trông thấy hai người bước đến, hắn cúp điện thoại, bọn họ còn chưa hỏi gì thì hắn đã gấp gáp nói rằng bỗng nhiên có chuyện đột xuất, không thể tắm cùng hai người, sau đó không kịp chờ bọn họ phản ứng đã xách điện thoại chạy ra ngoài, chỉ bỏ lại một câu duy nhất như thể biết Trường Ninh sẽ nói gì: “Bác sĩ không cần phải về cùng tôi đâu, nếu có chuyện gì tôi sẽ gọi cho anh, chỉ cần đảm bảo điện thoại vẫn có thể liên lạc là được.” 

Dứt lời, bóng người đã chạy biến đi mất dạng.

Trường Ninh chỉ có một cái khăn quấn quanh hông thật sự không tiện chạy theo: “…”

Khu thay đồ trở nên an tĩnh. 

Một chốc sau Andrew moi moi trong balo của mình ra một cái túi chống nước đưa cho anh: “Nè, anh bỏ điện thoại vào đây rồi mang theo bên người.”

===========

Lời tác giả: Chương này hơi ngắn vì để dồn chữ cho chương xong tròn cảnh xôi thịt :3

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!