Ngày hôm qua phóng lao thì hôm nay cũng phải theo lao, cậu đã dùng cái cớ tổng hợp lại báo cáo ở buổi họp để che giấu việc chụp lén thì hôm nay cậu không thể làm như chưa từng nói gì được.
Dù buổi trưa đã được nạp năng lượng bằng một bữa ăn với người trong lòng, nhưng bởi vì “ngoài ý muốn” nhiều ra thêm một phần việc đã khiến mớ năng lượng trong người cậu bị rút cạn. Giờ tan tầm vẫn chưa làm xong nên cậu phải ở lại tăng ca đến tối muộn.
“Đây chắc là quả báo của việc chụp lén mà.” Sam vừa gõ máy tính vừa lầm bầm, hai mắt đã buồn ngủ đến độ sắp dính vào nhau.
Cuối cùng khi đã hoàn tất, lưu file, cậu chịu không nổi nữa mà nằm dài ra bàn, nhắm mắt lại. Vốn dĩ cậu chỉ định nằm một lát, không ngờ lại ngủ quên lúc nào chẳng hay.
Mà giờ phút này thật ra vẫn còn người ở lại cùng cậu.
Trong văn phòng giám đốc, đèn hãy còn sáng, tấm rèm sáo vốn bị kéo lại che kín lớp kính ngăn cản tầm mắt của người bên ngoài lúc này chậm rãi được mở ra. Người đàn ông bên trong nhìn qua khe rèm một lúc như đang quan sát hay tìm kiếm ai đó ở ngoài, cho đến khi tầm mắt anh bắt được một bóng người đang nằm rạp trên bàn làm việc.
Có lẽ anh đã đoán được cậu nhân viên ngoan ngoãn của mình sẽ phải tăng ca đến tối muộn thế nên anh cũng thật “trùng hợp” mà ở lại công ty đến giờ này.
Rời khỏi văn phòng của mình, anh chậm rãi bước đến cạnh cậu, nhẹ nhàng lay hai cái đánh thức cậu dậy, hỏi thăm: “Sam, em đã xong việc chưa?”
Sam ngủ ngon đến mức không biết ai đang đứng cạnh mình nhưng vẫn ừ hử hai tiếng rồi lại tiếp tục ngủ, dáng vẻ tham ngủ này làm anh không khỏi cười khẽ. Anh cúi thấp người, áp sát vào tai cậu mà thì thầm: “Dậy đi nào, để tôi đưa em về.”
“Ưm…” Hơi thở của anh phả vào tai nhồn nhột, nó làm Sam chậm rãi tỉnh khỏi giấc ngủ mơ màng của mình. Cậu ngẩng đầu lên, hai mắt nhập nhèm chớp chớp mấy cái sau đó giật mình bật thốt: “A! Sếp!”
Anh cười cười: “Gọi là anh Vỹ.”
Sam hoảng hốt nhìn ngó xung quanh, hôm nay thật ra có vài người cùng tăng ca với cậu nhưng hình như bọn họ đều đã về hết rồi, bây giờ chỉ còn lại một mình cậu cùng với…
Cậu ngước mắt nhìn anh, bỗng nhiên ý thức được hình như vừa nãy anh đánh thức mình bằng cách cúi đầu thì thầm vào tai, hơi thở nóng ấm ấy vẫn còn vương trên vành tai làm cậu đỏ mặt lắp bắp: “A-anh Vỹ.”
Anh chỉ chỉ cửa ra vào: “Nếu đã xong việc rồi thì về thôi, tôi đưa em về.”
Vì thế Sam lại lần nữa được ngồi chung xe với anh mà trở lại chung cư. Có thể nói đây là một ngày buồn vui lẫn lộn đối với cậu, đủ thứ chuyện đã xảy ra khiến tâm trạng cậu lên xuống như chiếc tàu lượn, cho đến lúc này được thả lỏng thế nên cậu lại vô thức mà ngủ mất.
Trên con đường vắng vẻ không một bóng người, chiếc xe màu đen đã đỗ lại trước cổng chung cư. Anh bất đắc dĩ nhìn cậu trai đang ngủ say ở ghế phó lái bên cạnh, trên người cậu lúc này còn khoác áo vest của anh, là anh giúp cậu mặc vào khi cậu đã ngủ, thế mà cậu lại chẳng hay biết gì.
Anh thở dài, vươn tay sờ sờ gò má cậu: “Thật là… em chẳng biết đề phòng gì cả, nếu tôi làm gì em thì sao hả?”
Cậu nhân viên vẫn cứ ngoan ngoãn ngủ, bị đụng chạm còn hơi ngẩng mặt lên cọ vào lòng bàn tay anh hai cái, sau đó thở đều đều, dường như thật sự cho rằng ở bên cạnh anh là an toàn.
Cậu không hề hay biết phản ứng này của mình đã cổ động một ý nghĩ đen tối nảy lên trong lòng anh – kẻ vốn dĩ không hề an toàn như trong cảm nhận của cậu.
Anh nheo mắt lại rồi đột nhiên chồm người qua, áp sát cậu, mũi anh gần như chạm vào cổ cậu. Anh hít một hơi thật sâu nơi hõm cổ, như thể mùi thơm từ cơ thể cậu làm anh thèm khát bấy lâu nhưng phải kiềm chế mãi đến tận bây giờ.
Anh thì thào: “Sam…” Trong khi một tay anh đặt trên cổ cậu, vuốt ve thật nhẹ để tránh đánh thức cậu, nó dần dần di chuyển xuống xương quai xanh ẩn sau áo sơ mi của cậu. Anh đánh bạo mà cởi hai nút áo trên cùng, cúi đầu hôn lên phần da thịt bại lộ của cậu.
Da cậu rất trắng, gần như không có tì vết nào ngoại trừ một nốt ruồi nhỏ nằm ở ngực trái ngay dưới xương quai xanh vài centimet.
Thật mềm mại. Anh vừa nghĩ vừa hôn nhẹ lên nốt ruồi kia.
Có điều, hôn được hai cái, trước khi anh mất khống chế tạo ra dấu vết đỏ hồng khó nói trên ngực cậu thì một tầm mắt đã quấy rối khoảnh khắc này.
Anh ngừng lại, quay đầu liếc về phía cổng ra vào chung cư với ánh mắt nguy hiểm. Ông chú bảo vệ ngồi trong phòng trực đang nhìn chằm chằm vào bọn họ với vẻ mặt cứng đờ quái dị… chính xác mà nói, thật ra ông ta đang nhìn Sam. Cái nhìn chòng chọc của ông ta đã chọc giận người ngồi bên cạnh cậu.
Anh gằn giọng mắng thầm: “Con bọ chết tiệt đó!”
Vừa nói anh vừa kéo áo Sam lại, cài nút cẩn thận không để tầm mắt gớm ghiếc của ông ta dính lên người Sam nữa. Sau đó anh khởi động xe, chậm rãi lái vào trong chung cư.
Khi xe lăn bánh ngang qua phòng trực của ông ta, anh nghiêng đầu liếc mắt cảnh cáo, nhưng có vẻ như ông ta đã sống đủ lâu nên không biết sợ là gì và có thể mặc xác lời đe dọa âm thầm của anh. Ông ta cười khùng khục nói: “Giữ cho kỹ Bông Tuyết của mày đấy!”
Anh nhếch mép: “Giữ cho kỹ cặp mắt của ông đấy!”
…
Xe vừa chạy vào hầm đỗ của chung cư thì Sam cũng giật mình tỉnh giấc.
“A, về đến nhà rồi ạ?”
“Ừ.” Anh vừa đáp lời vừa nghiêng người mở dây an toàn cho cậu.
Sam lúc này vẫn còn đang mơ màng và phản ứng vô cùng chậm chạp, cậu nhìn xung quanh một lúc mới biết mình đang ở dưới hầm đỗ xe của chung cư. Sau đó vẫn là anh đi vòng sang phía cậu mở cửa xe rồi dắt cậu đi thang máy lên tầng bảy.
Suốt đường đi Sam vẫn chưa tỉnh ngủ, cái này không thể trách cậu được vì ở trên xe cậu ngủ quá say. Não bộ con người khi tỉnh lại từ giấc ngủ sâu sẽ phải tốn một ít thời gian mới thoát khỏi trạng thái mơ màng, tùy vào từng người mà quá trình này diễn ra nhanh hay chậm, riêng Sam thì có vẻ như nó diễn ra rất chậm. Cậu thậm chí còn không ý thức được mình đang mặc áo vest của anh.
Mãi cho đến khi bước vào nhà và đã chào tạm biệt anh một lúc lâu, cậu mới nhảy dựng lên.
“A, áo vest của anh ấy!”
Sam ôm áo của anh bồi hồi trong phòng ngủ, cân nhắc giữa việc bây giờ nên chạy sang nhà anh để trả hay cố ý giữ lại để “thỏa mãn” bản thân.
Đối với một kẻ yêu thầm phải góp nhặt từng thứ nho nhỏ đã qua sử dụng của anh thành một bộ sưu tập riêng thì việc đột nhiên có được một chiếc áo khoác vương đầy mùi hương của anh là chuyện hưng phấn đến cỡ nào.
Cậu… cậu không muốn trả đâu!
Sam nằm dài trên giường, vùi mặt vào áo của anh mà ra sức hít ngửi.
Thơm quá! Cậu nghĩ.
Bấy giờ hai má cậu đã đỏ bừng rồi, bao bọc cậu là thứ mùi hương mà cậu chết mê chết mệt khiến cậu có cảm giác như thể đang được anh ôm trọn vào lòng vậy.
“Anh Vỹ… Anh Vỹ…” Cậu không ngừng thì thào: “Thích anh quá! Em phải làm sao bây giờ?”
Đêm hôm ấy, cậu gần như không thể rời khỏi chiếc áo vest của anh.
Vào nửa đêm khi người đàn ông kia đến, anh trông thấy cậu đang ôm chặt áo của mình trong lòng, ngay cả gối ôm cũng bị cậu đạp rơi xuống giường, mặt thì vùi sâu trong áo.
Anh cười khẽ, với sở thích sưu tập đồ vật đáng yêu của cậu, xem ra ngày mai cậu sẽ không trả cái áo cho mình đâu.
Anh ngồi xuống ở mép giường, vì sợ cậu ngộp mà nhẹ nhàng kéo cái áo ra, có điều chỉ được hai giây là cậu lại vùi đầu vào. Anh có chút bất đắc dĩ, nhưng thấy cậu như vậy thì sẽ không tự cắn móng tay nên đành để mặc cậu.
…
Sáng hôm sau, trong lúc Sam đang đắn đo suy nghĩ nên gõ cửa nhà anh như thế nào để cùng nhau tập thể dục thì anh đã chủ động bấm chuông, gọi cậu sang phòng tập của mình rồi.
Nhà của một người đàn ông độc thân không phải lúc nào cũng gọn gàng, có điều Sam phát hiện ngoại trừ tạp chí và sách báo bị vứt lung tung trên bàn phòng khách là khá bừa bộn thì còn lại đều rất ngăn nắp và sạch sẽ.
Cậu vừa nhìn xung quanh vừa đi theo anh đến phòng tập nhỏ, bên trong có máy chạy bộ, vài cái máy tập cơ bụng và cơ tay, còn có cả tạ nữa.
Anh cười nói với cậu: “Em muốn sử dụng cái gì thì cứ dùng nhé.”
“Vâng ạ.” Cậu ngoan ngoãn gật đầu, sau đó chợt nhớ đến một ý định khác mà mình muốn nói với anh: “Đúng rồi… anh Vỹ, ngày hôm qua cảm ơn anh đã đưa em về… à ừm, còn có áo của anh… sáng nay bị em vô ý làm bẩn mất rồi, anh có thể chờ vài hôm để em mang ra tiệm giặt ủi…”
Nói đến đây thì cậu đã vô cùng ngượng ngùng mà cúi gằm đầu xuống không dám nhìn anh. Thật ra, áo của anh không hề bị làm bẩn, buổi sáng tỉnh lại cậu rất cẩn thận mà gấp gọn rồi đặt ở trên giường mình, chỉ là cậu không muốn phải trả lại sớm như vậy, cậu ôm một chút lòng tham giữ nó thêm vài đêm nữa để có thể ngửi mùi của anh.
“Không sao. Tôi có thể chờ.”
Add comment