Hai người bận rộn trong tiệm cho đến giữa trưa mới dùng bữa. Quản gia Carl đã sớm chuẩn bị xong bàn thức ăn, trưa nay Ocean được ăn một chút món mặn nhưng khẩu phần chính của cậu vẫn là cháo dễ tiêu hóa. Cậu nhóc tưởng sau khi ăn sẽ có chén thuốc quen thuộc đặt trước mặt, nào ngờ lần này lại nghe thấy Nolan bảo mình lên phòng đợi anh.
Lát sau, Nolan cầm theo một cái khay xuất hiện ở cửa phòng cậu, trên khay là một ống tiêm nhỏ, bông gòn và thuốc sát trùng.
Ocean đang ngoan ngoãn ngồi trên giường lập tức cứng người lại, lưng thẳng tắp, nhìn chằm chằm ống tiêm trên tay anh, sắc mặt tái đi.
Biểu hiện sợ hãi rõ ràng như vậy, Nolan không thể không nhận ra.
“Đừng sợ.” Anh lập tức trấn an: “Thứ này giúp ức chế độc tố trong cơ thể em.”
Anh đóng cửa phòng lại, ngồi xuống bên mép giường để cậu nhóc nhìn vào mình rồi nhẹ giọng giải thích công dụng của thuốc, tránh cho cậu căng thẳng quá mức.
Không khó để anh đoán được ngày trước cậu nhóc hẳn đã bị giày vò vì chuyện này không ít. Làm một nô lệ thử thuốc hiển nhiên là đã từng bị tiêm, chưa kể đến chất độc, thủ pháp của bọn chúng hẳn cũng không hề nhẹ nhàng, thế nên mới gây ra nỗi sợ hãi và ám ảnh cho cậu nhóc khi vừa nhìn thấy kim tiêm.
Ocean chăm chú lắng nghe, đôi mắt lẳng lặng nhìn anh, sau đó vẫn chủ động vươn cánh tay bình thường của mình ra.
Nolan hơi ngạc nhiên, anh không nghĩ là cậu sẽ tin tưởng mình nhanh đến thế, còn tưởng rằng phải dỗ cậu một lúc nữa mới được cơ. Anh nắm lấy tay cậu, nhoẻn miệng cười khen: “Ngoan lắm, sẽ không đau đâu, anh hứa.”
Gò má Ocean hơi phiếm hồng, cậu lại được khen rồi.
Cậu gật đầu một cái rồi cúi gằm xuống, giống như muốn che giấu vẻ ngại ngùng trên mặt, cánh tay bị anh cầm lấy có hơi nóng lên.
Không biết có phải vì tâm lý muốn được khen hay không nhưng Ocean tỏ ra rất ngoan ngoãn, cứ thế chìa tay cho anh muốn làm gì thì làm.
“Đau không?” Nolan hỏi khi mũi kim đã đâm vào da cậu.
Ocean lắc đầu một cái.
Đúng như anh hứa, cậu không hề cảm thấy đau, ban nãy anh nói có dùng một chất gây tê gì đó lau lên da, có lẽ nhờ vậy mà cậu hoàn toàn không có cảm giác gì.
Chuyện này… hóa ra không đáng sợ như mình tưởng, Ocean thầm nghĩ. Vì nước thuốc trong ống không nhiều lắm, chỉ vài giây là xong khiến cậu cảm thấy nó cứ như ảo giác vậy.
Nolan xoa đầu cậu nói: “Được rồi, em ở lại phòng ngủ trưa đi, không cần xuống phụ anh.”
Ocean nghe thế thì lập tức ngẩng đầu, trong mắt là vẻ kinh ngạc: “Sao… sao vậy ạ?” Chẳng lẽ lúc sáng mình làm việc không tốt? Ngài Nolan không cần mình nữa?
Cậu đứng bật dậy, nôn nóng muốn đi theo Nolan xuống lầu: “Ngài Nolan, nếu em làm sai chuyện gì, em nhất định sẽ sửa!”
Không biết vì sao, cậu rất lo sợ việc mình chẳng có tí tác dụng nào với ngài Nolan.
Nolan nghe vậy thì sửng sốt, anh lập tức dừng bước khi đã ra đến cửa khiến cho cậu nhóc đang vội đuổi theo sau đâm sầm vào lưng anh.
“Không phải, em không làm sai chuyện gì hết.”
“Thật sao?” Ocean hỏi, trong mắt đầy lo lắng, nhưng cậu vẫn chẳng thể hiểu được lý do vì sao đột nhiên bị ngài Nolan không cho phụ giúp.
“Thật mà, chỉ là cơ thể em cần nghỉ ngơi nhiều hơn, giấc ngủ trưa là không thể thiếu. Cứ ngủ một giấc rồi xuống trông tiệm với anh.” Thấy cậu nhóc vẫn còn hơi bồn chồn, giống như không tin lắm, anh lại xoa xoa mái tóc hơi xoăn và mềm mại của cậu, bất đắc dĩ nói: “Em phải bồi dưỡng thân thể, nếu không thì sẽ phí phạm công sức mấy ngày nay anh chữa bệnh cho em đấy. ”
Quả nhiên, nói xong câu này cậu nhóc không níu kéo nữa, ngoan ngoãn ở lại trong phòng ngủ.
Đúng thật như lời anh nói, cơ thể cậu hiện giờ cần ăn nhiều ngủ nhiều, bù đắp lại những khổ sở trong quá khứ. Nhưng Ocean không tự nhận ra điều đó, có lẽ là vì nhiều năm chịu đựng cảm giác đau đớn và mệt mỏi nên đối với cậu mà nói bây giờ đã là cực kỳ khỏe mạnh, chỉ khi chợp mắt thì nhu cầu của cơ thể mới lộ rõ. Cậu nhóc vừa ngủ đã ngủ liền tù tì mấy tiếng đồng hồ không thể tự kiểm soát, đến khi tỉnh lại thì đã gần năm giờ chiều, cậu mới vội vàng rửa mặt rồi xuống lầu tìm anh.
Trông thấy cậu nhóc mang mái tóc bù xù chạy xuống cầu thang, cảnh tượng không khác nào ngày hôm qua lúc cậu vừa tỉnh lại bị quản gia Carl dọa sợ, nhưng lần này cậu nhóc không hốt hoảng tông vào kệ thuốc nữa.
Cửa tiệm bấy giờ chỉ còn hai vị khách, Nolan quay đầu nhìn cậu cười một cái, vẫy tay gọi cậu đến: “Lại đây.”
Ocean vội đi qua, nhỏ giọng xin lỗi anh vì dậy muộn. Dù trước đó anh không nói rõ cậu phải dậy lúc mấy giờ nhưng ngủ thẳng đến gần năm giờ thì đúng quá tệ!
“Không sao, ngủ được như vậy chứng tỏ cơ thể đang hồi phục, anh không phải lo lắng nhiều nữa.” Nolan cười nói, sau đó để cậu nhóc ngồi một bên, dù sao sắp đến giờ tiệm đóng cửa rồi, chẳng còn bao nhiêu khách.
Ocean thầm trách bản thân thật tồi tệ, rõ ràng trước khi ngủ đã tự nhủ chỉ ngủ một chút mà thôi, mới buổi sáng còn được anh khen, thế mà buổi chiều đã phạm sai lầm nghiêm trọng. Lúc trước, bất kỳ chuyện gì chỉ cần chậm trễ là đủ để cậu ăn ba phát roi vào lưng rồi.
Ocean không muốn ngồi không, ngó qua ngó lại một lúc rồi ôm lấy một bó thảo dược mà anh cần xử lý vào sáng mai, giúp anh nghiền nát nó trước.
Qua tầm nửa tiếng nữa, cửa tiệm đóng cửa, Nolan nhìn cậu nhóc cẩn thận quét tước sàn nhà xong thì nói: “Được rồi, tới lúc tắm thảo dược rồi.”
“!?” Ocean kinh ngạc, cậu ngẩng đầu nhìn anh, cái chổi trong tay còn chưa kịp mang đi cất: “T-tắm thảo dược?”
Nolan gật đầu: “Đúng vậy.”
Ocean hơi căng thẳng, lén lút giấu cánh tay biến dị được che dưới ống tay áo ra sau lưng, ngắc ngứ nói: “Nhưng… hôm qua… không có.”
“Anh đã giúp em tắm trước đó rồi, thế nên lúc em tỉnh lại không cần phải tắm nữa.”
“!!” Ocean trợn tròn mắt. Ngài Nolan thế mà đã giúp cậu tắm ư?
Nolan vừa chuẩn bị thảo dược cho cậu vừa nói: “Nếu muốn thân thể tốt lên và loại bỏ độc tố tích tụ trong cơ thể thì mỗi ngày phải ngâm tắm nữa. Nó cũng giúp cho các vết thương trên cơ thể em chóng lành hơn.”
Theo kết quả kiểm tra máu ban đầu, nếu không đào thải độc tố, sợ là cậu nhóc không sống lâu nổi.
Buổi sáng uống thuốc, trưa tiêm thuốc, chiều tắm thuốc, tối lại uống thuốc, tóm lại quá trình không hề đơn giản.
Nolan mang theo túi thảo dược rồi gọi cậu lên lầu, Ocean cụp mắt, không chút phản kháng mà trả cây chổi về vị trí cũ trong góc phòng rồi ngoan ngoãn đi theo anh, chỉ là môi đã mím chặt.
Ocean đứng ở cửa phòng tắm trong phòng mình, im lặng nhìn Nolan xả nước nóng vào bồn rồi thả thảo dược vào trong. Có mấy loại thảo dược dễ tan trong nước thế nên vừa thả vào lập tức rã ra biến nước tắm thành màu xanh đục, trên mặt nước còn trôi nổi không ít xác thảo dược khác.
Nolan chờ nhiệt độ nước giảm xuống một chút rồi bảo cậu cởi đồ vào ngâm.
Ocean dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng toàn thân vẫn cứng ngắc, thầm biết Nolan phải kiểm tra cho mình nên anh sẽ không đi ra ngoài. Sau đó như đã hạ quyết tâm, nghĩ dẫu sao ngài ấy cũng đã trông thấy “nó” rồi, vì vậy cậu ngoan ngoãn cởi quần áo, nhưng động tác rất gượng gạo và máy móc.
Add comment