PHONG NGOA

Chương 10: Luộc trứng suối nước nóng vui vẻ

Naqvi rủ rê luộc trứng, hai người bèn đi qua, còn chưa bước tới thì Trường Ninh đã bị hắn nắm tay kéo lại gần, Andrew nheo mắt nhìn, sau đó bình tĩnh chen vào giữa.

“Cho tôi cầm với.” Cậu đưa tay đòi túi trứng gà mà Naqvi đang cầm, miệng cười tủm tỉm tỏ vẻ ngây thơ. 

Ba người vừa luộc trứng vừa trò chuyện phiếm, Andrew vẫn còn nhớ tới nhiệm vụ của mình mà hỏi về buổi bán đấu giá.

Naqvi à một tiếng dài, sau đó ngu mặt ra: “Tôi có nói như vậy sao?” 

Andrew khựng lại, đen mặt. Rõ ràng là đêm hôm ấy hắn về phòng rồi lộn ngược trở lại đi tìm cậu chỉ để nói là hắn biết một chút…

“Anh không nhớ gì sao?”

Mặt Naqvi lại ngu ra một hồi, nhưng trí nhớ của hắn chỉ load được đến đoạn leo lên xe chạy về khách sạn, sau đó mơ một giấc mơ ướt át với Jasmine của hắn.

“Anh thật sự không nhớ hả? Anh còn hỏi tôi có thích uống trà hoa nhài hay không nữa.”

Naqvi sửng sốt, hỏi ngược lại: “Vậy lúc đó cậu trả lời thế nào?”

Andrew: “… Tôi thích nước ép cà chua.”

“Ồ thế à…” Naqvi cụp mắt, lại là vẻ mặt thất vọng hệt như ngày hôm đó.

Andrew chẳng hiểu ra sao.

Naqvi bất chợt nghiêng đầu, tránh khỏi tầm che của cậu mà nhìn về phía Trường Ninh nãy giờ không nói tiếng nào: “Thế còn bác sĩ, anh có thích trà hoa nhài không?”

Trường Ninh: “?” 

Sao chủ đề lại dời lên người anh rồi? Anh chậm rãi đáp: “Thích.”

Naqvi: “!!!”

Vẻ mặt cả kinh đó là sao? Andrew nghĩ.

Sau đó chỉ thấy Naqvi kích động đứng bật dậy, tay chân rối loạn không biết làm gì, túi trứng gà đang chìm trong hồ nước nóng bị hắn giật mạnh khiến nước trong hồ văng lên, dính vào tay Andrew.

Tuy không sao cả nhưng độ nóng vẫn khiến cậu giật mình mà hơi rụt tay. 

Trường Ninh cau mày, vội cầm lấy tay cậu, một tay khác lấy khăn giấy ướt y tế từ trong túi áo khoác ra, nhanh chóng chườm lên vị trí bị nước nóng bắn vào.

“Ai da, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.” Naqvi cũng cuống quít nói, còn gọi cả người mang nước lạnh lại đây: “Cậu không sao chứ?”

Andrew sờ sờ bàn tay to lớn đang giữ chặt tay mình, cười nói: “Không sao, không sao.”

“Ầy, không cẩn thận sẽ bị bỏng đấy. Cũng may có bác sĩ đi theo.”

Trường Ninh cười cười, bĩnh tĩnh chườm khăn ướt cho Andrew: “Cũng may tôi lo xa mà mang theo vài thứ trị bỏng, không sao cả, chườm mát một tý là tốt lên thôi.”

Andrew cười vui vẻ, cái này có tính là ân ái trước mặt người ta không? Tuy không như lúc hai người ở riêng với nhau, nhưng dưới trường hợp phải giả vờ không quen biết mà được ông xã ân cần lo lắng làm cậu cảm thấy lâng lâng trong lòng.

Naqvi an tâm khi nghe lời bác sĩ nói, hắn không lo lắng quá nhiều, bèn cẩn thận hơn mà xách lấy túi trứng gà của mình, dời sang vị trí bên kia – sát cạnh Trường Ninh. Vì thế, ba người bọn họ ngồi theo thứ tự là Andrew, Trường Ninh, Naqvi.

Andrew: “…” Cậu vui chưa được bao lâu lại xụ mặt. Cái tên này! Làm gì lại muốn ngồi sát ông xã của cậu? 

Dường như Naqvi vẫn còn khá kích động sau khi nghe nói bác sĩ Ninh thích uống trà hoa nhài. Làm sao mà không kích động cho được? Jasmine của cậu thích loại trà này đó. Phải biết, ngoại trừ ấn tượng mơ hồ về vẻ ngoài của Jasmine, manh mối duy nhất mà hắn biết rõ chính là người nọ thích uống loại trà này.

Vị phù thủy thường xem bói giúp hắn đã tỏ vẻ, chỉ cần người nào tương tự với Jasmine và nhờ vào chuyến đi này mới gặp được thì trên 50% chính là người đó.

Ban đầu có lẽ hắn không phân biệt được giữa hai người này, nhưng bây giờ thêm việc chỉ có bác sĩ thích trà hoa nhài, khả năng Jasmine chính là bác sĩ cao đến 70%. Chưa kể, hắn còn cảm thấy vị bác sĩ riêng này rất có tiềm chất làm công, lại càng phù hợp hơn nữa, vì Jasmine của hắn trong giấc mơ chưa bao giờ nằm dưới hết đó! Toàn là hắn thôi.

Gần như ngay giây phút đó, tim hắn đập lệch một nhịp.

Trường Ninh cũng không hiểu ra sao, phản ứng của anh là hơi mở to mắt, ngạc nhiên nhìn Naqvi hí hửng chạy qua chỗ mình.

Hắn hỏi lại lần nữa: “Anh thật sự thích trà hoa nhài hả?”

“Ừ.” Bình tĩnh đáp.

Có lẽ vì ánh mắt của bác sĩ và Andrew nhìn hắn quá kỳ lạ, hắn gãi gãi đầu, ấp úng giải thích: “À thì… tôi cũng thích trà hoa nhài, ở chỗ tôi bình thường hiếm người thích trà, không ngờ vừa đi ra ngoài đã tìm được người chung sở thích nên mới vui như vậy.” 

Andrew: “…” Cái lý do sứt sẹo gì đó? Chỉ vì chung sở thích? Ai không biết còn tưởng là hắn vừa được crush bật đèn xanh…

Chờ đã! Crush!!!???

Cậu bỗng nghĩ đến cái gì đó, nheo đôi mắt nâu đỏ của mình nhìn chằm chằm tên Naqvi kia.

Chẳng phải gu của hắn là các đối tượng có diện mạo tinh tế mắt mũi nhu hòa, tính tình cũng phải thanh tao nhỏ nhẹ, hoặc là dịu dàng. Mà bác sĩ của cậu mặt mũi không cần phải nói, là cái loại đường nét hài hòa, như gió mây quyện vào nhau, mắt sâu thẳm có thể hút hồn người, chính là đôi mắt này đã hút mất hồn cậu vào cái lần gặp đầu tiên, cậu không tin có kẻ không dao động trước ánh nhìn của anh, không ít thì cũng nhiều, vì vậy tình địch của cậu trước nay đều nườm nượp vô số kể. 

Còn về thanh tao dịu dàng gì đó, mấy tính chất này bác sĩ nhà cậu có thừa! Khi ra ngoài, anh luôn mỉm cười thân thiện, xảy ra chuyện gì đều bình tĩnh giải quyết, ít khi lớn tiếng với ai, mỗi một hành động đều giữ lễ và chuẩn mực đầy đủ, có thể nói là từng cái nhấc tay nhấc chân của anh rất thanh tao nhẹ nhàng, đôi khi khiến một tên ma cà rồng sinh ra trong gia tộc lớn như cậu cũng phải xấu hổ. Còn nữa, nếu tiếp xúc với anh nhiều, sẽ biết anh cực kỳ cực kỳ dịu dàng, sự dịu dàng của anh thật sự có thể khiến người ta chết chìm trong đó!!!

Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, bác sĩ nhà cậu chính là người hoàn hảo nhất trong cái gu sở thích của tên này!!!

Có tiếng chuông báo động nguy hiểm đang không ngừng reo inh ỏi trong đầu cậu. Cậu bắt đầu thở phì phò, dùng ánh mắt không chút thiện ý mà nhìn chằm chằm tên nào đó đang hớn hở lôi kéo Trường Ninh nói chuyện phiếm về các loại trà.

Tâm trạng cậu vừa thay đổi là áp suất không khí xung quanh dường như cũng thay đổi theo. Nếu là người khác có lẽ sẽ chẳng ai phát hiện, thế nhưng Trường Ninh đã ở cạnh cậu bao nhiêu năm? Cũng phải mấy trăm lần dỗ dành cậu vì chuyện ghen tuông với người khác, cứ có ai đó đụng đến anh là cậu sẽ biến thành một tên ma cà rồng bụng dạ hẹp hòi. 

Anh vẫn giữ nụ cười lịch thiệp trên môi, thỉnh thoảng đáp lời Naqvi, thế nhưng mắt lại đưa sang người nào đó, trông thấy cái mặt xụ xuống một đống như thể Naqvi quỵt của cậu mấy chục lít máu thì thiếu chút nữa cười ra tiếng. Thế nhưng anh mà cười sẽ chỉ khiến cậu trai ma cà rồng thích ghen tuông của anh càng giận thêm thôi. Bản thân anh lại cảm thấy Naqvi chỉ là một chàng trai hoạt bát một tí, nói nhiều một tí, trùng hợp có chung sở thích, cũng không phải là để ý đến anh mà. Dù có để ý, anh cũng đâu chấp nhận. Vì để trấn an người nào đó, cái tay vẫn còn đang chườm khăn lạnh cho cậu hơi di chuyển, ngón tay cái xẹt qua mu bàn tay cậu, sờ sờ xoa xoa.

Andrew bị anh xoa, chẳng hiểu sao lại cảm thấy chỗ da tiếp xúc với ngón tay anh tê rần, cái mặt xụ một đống mới tốt lên chút xíu, cậu đưa mắt nhìn anh, tầm mắt chạm vào nhau, ý cười dịu dàng trong mắt người đối diện làm cậu nhịn không được mà cắn cắn môi, hiện tại rất muốn nhào vào lòng anh để anh vuốt lông cho mình. 

Thế nhưng… bóng đèn chói sáng nào đó lại đúng lúc phát huy hết công suất của mình. Naqvi bất chợt hỏi: “Tay cậu sao rồi Andrew? Có rát không?”

“A, không rát.” Andrew lại đeo lên dáng vẻ dùng để dụ dỗ Naqvi lúc ban đầu mà nhẹ nhàng cười nói. 

Naqvi định nói gì đó thì Trường Ninh đã mở chiếc khăn lạnh ra, sau đó vờ nhíu mày, lên tiếng trước: “Đừng chủ quan, nước rất nóng nên chườm thêm mấy phút nữa đi.”

“Ừm.” Andrew gật đầu, cầu còn không được.

Bởi vì ba người đều cầm ba túi trứng gà, chỉ dư lại một tay rảnh, thành ra việc chườm khăn cho cậu phải do Trường Ninh ngồi kế lo liệu. Vì thế mà hai người nắm tay nắm chân công khai chẳng kỳ lạ gì. Có điều, Naqvi hiện thời đã ôm cái suy nghĩ “cưa đổ” Trường Ninh, hắn bắt đầu nhạy bén hơn một chút. Chẳng hiểu vì sao lại cảm thấy cái tay kia của bác sĩ đặt trên tay Andrew có gì đó không đúng lắm, thế nhưng hắn nghĩ mãi không ra, đành phải bỏ qua, tiếp tục tìm đề tài để chuyện phiếm với bác sĩ riêng của mình, vì thế, lúc hắn dời mắt đi đã bỏ lỡ mất cảnh ngón tay của Trường Ninh không ngừng xoa xoa mu bàn tay Andrew, đôi khi còn gãi vào lòng bàn tay cậu đầy tình tứ. 

Bởi vì Andrew thích ăn trứng còn sống một chút, không chỉ lòng đỏ chưa đông mà một ít lòng trắng cũng chưa đông, vì vậy sau ít phút đã vớt trứng lên, bắt đầu lột vỏ, cậu rắc muối lên phần lòng trắng trắng nõn, dùng muỗng vỗ vỗ vài cái nhìn nó rung rinh như một cái bánh pudding rồi mới thỏa mãn mà cắm muỗng vào, khéo léo xoay muỗng một vòng mà không khiến lòng đỏ bên trong chảy tràn ra, sau đó múc lên, cả lòng trắng và lòng đỏ đều ánh nước trông cực kỳ đẹp mắt. Andrew một hơi cho vào miệng, híp mắt ăn ngon lành.

Tiếp theo là Trường Ninh, anh thích ăn kiểu lòng đào bình thường, sau cùng là Naqvi, lòng đỏ trứng của hắn hơi chín một chút nhưng chưa chín hẳn. Hắn lột hết cả quả trứng, chấm muối rồi bỏ cả quả vào miệng nhai nhai. 

“Trứng luộc trong suối nước nóng có mùi đặc trưng nhỉ, không giống như luộc bình thường.” Hắn nói.

Trường Ninh ừ một tiếng, giải thích: “Là vì các khoáng chất có trong suối nước nóng tạo ra vị riêng đấy.”

“Ồ, anh biết thật nhiều.”

Trường Ninh cười cười: “Không có gì, chỉ là từng đến suối nước nóng vài lần nên nghe nói ấy mà.”

Andrew đã ăn xong phần của mình, đang định mua thêm trứng tiếp tục luộc thì khựng lại, quyết định ân ái trước mặt tình địch một chút rồi lại luộc trứng sau. Vì thế cậu giả vờ như tiện tay bốc lấy một quả của Trường Ninh, lột lột lột.

Naqvi: “Ồ, cậu muốn ăn tiếp hả? Để tôi mua thêm tôi cũng muốn ăn nữa, nhiêu đây không đủ, trứng ngon quá.” Nói rồi hắn gọi thêm cho mỗi người một túi trứng nữa.

Andrew cười: “Cảm ơn, vậy cái này trả lại cho bác sĩ.” Cậu cũng đã lột xong, sau đó nhẹ nhàng đặt lại vào trong chén anh, cười ung dung cầm túi trứng mới của mình nhúng vào hồ nước nóng một lần nữa.

Trường Ninh cười cười cầm quả trứng được cậu lột cho, chậm rãi ăn. 

Anh nghĩ, dù phải giả vờ không thân thiết vì công việc của Andrew, nhưng anh cảm thấy, thỉnh thoảng vẫn có thể chơi kiểu này, không có gì quá kích thích nhưng cái kiểu tìm cơ hội để quan tâm ái muội thế này cũng rất vui đó, rất mới lạ.

Ba người lại ngồi vây quanh hồ nước nóng, vừa luộc trứng và chuyện trò, khu luộc trứng nằm trên sườn núi lửa, cao hơn cả khu tắm bình thường. Vì vậy hoàng hôn buông xuống, không có gì tuyệt hơn việc vừa thong thả luộc trứng vừa ngắm cảnh sắc chiều tà. 

Mặt trời bắt đầu khuất sau lưng núi, những tia nắng cuối ngày dần trở nên đỏ rực, rọi vào làn khói bốc lên từ những hồ nước nóng khiến khung cảnh càng thêm mê người, có cảm giác như chốn thần tiên vậy, đúng hệt như mấy cái áp phích quảng cáo dán ngoài cổng khu suối nước nóng, đẹp đến không thể diễn tả. 

Naqvi đưa túi trứng của mình cho Trường Ninh nhờ cầm hộ, sau đó lấy điện thoại chạy đi chụp hình, chụp đã đời mới trở lại chỗ luộc trứng thì phát hiện túi trứng của mình đã rơi vào tay Andrew. Hắn không để ý lắm nhưng đợi đến khi ba người cùng ăn trứng mới phát hiện ra túi của mình thiếu mất hai quả. 

Naqvi trợn tròn mắt nhìn tới nhìn lui ba túi trứng nhưng lại không phát hiện hai chiếc túi kia thừa ra thêm quả nào. Hắn gãi gãi đầu, cam chịu ăn phần còn lại mà chẳng rõ tại sao trứng đột nhiên biến mất.

Andrew thầm cười há há trong lòng. Ban nãy cậu thấy hắn lại thân thiết mà kéo tay ông xã của cậu nhờ giữ hộ túi trứng thì muốn xù lông, đợi hắn chạy mất bèn xấu xa lấy túi trứng của hắn qua, trộm hai quả, bóc vỏ tại chỗ ăn luôn, một trứng còn đút cho ông xã của mình, sau đó xóa sạch dấu vết. Trứng rất nóng nhưng là một ma cà rồng, Andrew tỏ vẻ: Ba cái nhiệt độ này chỉ là muỗi. 

Thế nhưng trước khi Naqvi trở về, Trường Ninh vẫn rút thêm hai tờ khăn giấy y tế mát lạnh ra chườm tay cho cậu, anh biết là không có gì, nhưng vẫn không nỡ để cậu bị nóng. 

Từ lâu trước kia, khi anh biết ma cà rồng sẽ bị tổn thương nếu tiếp xúc với lửa, anh đã vô cùng chú trọng vấn đề này. Ban đầu còn đến mức không cho Andrew xuống bếp hay đứng gần khu vực bếp, trời vừa vào mùa hè oi bức là trong nhà bật điều hòa 24/24, nếu cúp điện anh có thể dành thời gian một ngày gọi lên cục điện lực lải nhải một trận. Andrew đã phải ngàn lần nhấn mạnh chỉ có lửa cực nóng hoặc nổ mạnh mới có thể tạo ra vấn đề nghiêm trọng, còn nhiệt độ thời tiết và cái bếp nhà mình hoàn toàn không sao cả – À, tất nhiên là nếu hơ tay trên bếp thật thì cậu vẫn bị bỏng không khác nào con người, sau đó sự tình mới đỡ hơn một chút, Trường Ninh không còn lo lắng quá mức nữa. Thế nhưng cho đến bây giờ, anh vẫn không muốn cậu dính phải những thứ gì đó quá nóng, xem cậu còn mong manh hơn cả con người. Hết cách, cậu không thay đổi được mà cũng không muốn thay đổi, ngược lại, có đôi khi cậu rất hưởng thụ sự lo lắng của anh, cực kỳ ngọt ngào luôn. 

Mặt trời đã lặn, ăn xong mấy quả trứng luộc cuối cùng, Naqvi bỗng đề nghị: “Chúng ta đi đắp mặt nạ bùn và massage đi.”

HẬU TRƯỜNG

Vệ sĩ của Naqvi cũng đi theo, đang ngồi quanh một cái hồ nước nóng ở gần đấy đưa mắt nhìn người nào đó vớt túi trứng của thân chủ mình lên, thò tay móc ra hai quả, dùng tốc độ ánh sáng lột sạch vỏ sau đó thổi phù phù rồi nhét một cái vào tay bác sĩ, cái còn lại thì tự ăn…

Sau khi về đến khách sạn, vệ sĩ tỏ vẻ: Là cậu Andrew ăn mất hai quả trứng của cậu chủ đấy.

Naqvi: … *Tại sao nghe lời này cứ thấy có gì đó không đúng nhỉ? Là do con số trùng hợp với bộ phận nào đó ư?*

Tối ngủ nằm mơ.

Jasmine: Trứng của em đâu rồi? Vì sao không còn quả nào?

Naqvi nhào tới ôm chầm lấy anh, ấm ức nói: Bị người ta ăn trộm rồi QAQ

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!