Trong cơn mê man, Ethan chỉ cảm thấy mình được đặt nằm lên một nơi nào đó mềm mại, thân thể mát lạnh, da thịt tiếp xúc với không khí giống như không mặc bất cứ thứ gì trên người. Sau đó bả vai truyền đến từng cơn đau nhói, ban đầu là đau rát râm ran, dần dà biến thành đau đớn như da thịt bị lột xuống.
Ethan không kìm được bật ra một tiếng rên nhỏ, hai hàng mày cau chặt vào nhau, tay chân theo bản năng mà giãy giụa nhưng rất nhanh đã bị ai đó nhẹ nhàng đè lại. Có tiếng thì thầm trấn an bên tai: “Ethan, nằm ngoan nào.”
Cậu hé mắt, tầm mắt nhòe mờ chỉ nhìn thấy một gương mặt đang kề sát vào mình, đối diện chính là đôi mắt đỏ quen thuộc. Cậu lập tức thả lỏng khi biết mình đang ở trong vòng tay ai.
“Shirira…” Cậu thì thào.
Sau đó cơn đau trên bả vai lại kéo đến, lúc bấy giờ cảm giác của cậu đã trở nên rõ ràng hơn, cậu nhận ra Người đang liếm lên vết thương trên vai mình, theo mỗi cái liếm láp thì cơn đau đớn sẽ kéo đến, bỏng rát đến mức ngay cả nhiệt độ lành lạnh trên đầu lưỡi Người cũng không xoa dịu được.
Ethan lại nức nở một tiếng, Người lập tức dừng lại, dịu dàng nhìn cậu. Ethan cảm giác được bàn tay Người mơn trớn eo cậu, giống như đang dỗ dành. Những đụng chạm và an ủi quen thuộc hệt như nửa năm trước, Người dùng cơ thể mình bao phủ lấy cậu, chữa lành cho cậu.
“Sắp khỏi rồi, sẽ không đau nữa.” Cậu nghe Người nói như vậy.
Ethan cắn chặt môi cố chịu đựng, quả nhiên chỉ ít lâu sau đó cơn đau đã thuyên giảm, cảm giác thoải mái hệt như cây kim kẹt trong da thịt nay cũng được rút ra.
Cậu thở dài một hơi, mơ màng nhìn bóng Người trước mặt, có chút xúc động muốn đưa tay chạm vào nhưng chỉ nhúc nhích được một ít rồi lại lịm đi.
…
Ethan có cảm giác thời gian đã trôi qua thật lâu, cơ thể cậu cứ trôi nổi bồng bềnh như chiếc phao trên mặt nước. Cứ thế mãi đến khi có một con sóng nhỏ vỗ vào thân thể cậu tạo ra một cú huých nhẹ khiến cậu bừng tỉnh khỏi giấc ngủ chập chờn.
Ethan chậm rãi mở mắt, những tưởng cảnh tượng xung quanh là một không gian u tối và ẩm ướt, thế nhưng ánh sáng vàng dịu nhẹ tỏa ra từ những giá đèn cắm bên tường khiến cậu nhất thời không nhận ra được mình đang ở nơi nào.
Ethan ngơ ngác, phải mất đến hơn mười giây sau cậu mới nhớ ra rằng nhóm bọn họ đã không thể chạy thoát khỏi lũ quái vật. Có điều khi bị chúng tấn công, cậu đã được Người cứu…
Chờ đã, Người?!
Ethan ngồi bật dậy, tấm chăn đang đắp trên mình tức thì rơi xuống để lộ ra nửa thân trên trần trụi của cậu. Phần vai trái rõ ràng có một vết thương to tướng giờ phút này lại chẳng hề đau đớn gì, nó đã được băng bó lại một cách cẩn thận. Ethan giơ tay sờ sờ lớp băng vải, trong lòng tràn ngập ấm áp và hiếu kỳ, là Người băng bó lại cho cậu, thật không rõ băng vải sạch sẽ này Người lấy từ đâu ra nữa. Ethan giở chăn lên nhìn nhìn, phát hiện dù mình vẫn còn mặc chiếc quần dính đầy bụi đất và vết máu nhưng phần thân trên rõ ràng đã được “ai đó” tỉ mỉ lau rửa sạch sẽ.
Sau khi định thần lại, bấy giờ cậu mới có tâm trạng quan sát hoàn cảnh xung quanh mình. Nơi này là một căn phòng rộng được bài trí theo lối kiến trúc cổ, có tủ áo lớn, gương lớn, tượng điêu khắc được đặt ở các góc phòng, còn có bàn nhỏ và ghế nhỏ, từ chỗ Ethan có thể trông thấy trên bàn nhỏ là một mâm trái cây tươi mọng nước cùng với bộ ấm chén tinh xảo.
Ethan bỗng thấy bài trí có phần quen mắt, hình như nơi này là phòng của Người. Cậu hơi bàng hoàng, trong số ký ức mà mình nhớ lại được, mỗi đêm vì lẻn đến gặp Người ở nơi này hầu hết đều không thắp đèn cho nên cậu không biết căn phòng vốn có được trang trí như thế nào.
Ethan vén chăn, chậm rãi bước xuống giường, dù trông nó hơi lạ nhưng cách sắp xếp của nơi này dường như đã in sâu vào tiềm thức của cậu, Ethan cảm thấy ngay cả khi nhắm mắt lại hoặc đi trong bóng tối mình vẫn có thể đoán được bước tiếp theo nên đi như thế nào để không va phải đồ vật. Chỉ có điều, thứ duy nhất khác biệt có lẽ là cửa sổ, nơi này không có cửa sổ, cứ như thể những đêm ngọt ngào xưa kia chỉ là mơ mà thôi, chẳng có ô cửa sổ nào cho một kẻ hầu si tình lén lút trèo qua để gặp gỡ vị thần của mình.
Ethan đi vòng quanh, không ngừng chạm vào đồ vật trong phòng, hồi ức bay trở về những ngày đó khiến nhung nhớ trong lòng cậu dâng cao. Cậu sẽ không nghi ngờ chúng, sẽ không nghi ngờ những đêm ấy, một suy đoán nhỏ lóe lên trong đầu cậu.
Bỗng nhiên có một tiếng cành cạch vang lên.
Ethan quay đầu nhìn, cửa ra vào bị ai đó vặn mở từ phía bên ngoài, tim cậu nổi trống, cậu biết đó nhất định là Người. Đã quá lâu rồi, mấy ngàn năm không rõ, lần cuối cùng gặp mặt Người cậu lại không thể nhớ được hình dáng Người ra sao, ngay cả ngày hôm nay được Người cứu cũng là trong trạng thái mê man. Vì thế mà lúc này đây Ethan có cảm giác hồi hộp khó tả.
Cánh cửa chậm rãi mở ra, người bên ngoài mặc y phục cổ, vạt áo trắng dài chấm đất, mái tóc ngang vai cùng với gương mặt hiền hòa làm Ethan vừa nhìn đến đã ngẩn ra. Cậu cứng đờ đứng ở nơi đó, đây có thể nói là lần đầu tiên cậu được trông thấy Người một cách trực tiếp chứ không phải qua một lớp màn ký ức mơ hồ.
Tay cậu run run, yết hầu trượt trượt, bao nhiêu cảm xúc ứ đọng thật lâu kể từ khi cậu nhớ lại chuyện quá khứ mà giờ đây không cách nào biểu đạt ra.
Người vẫn như vậy, sống mũi cao, đôi mắt hiền, ngay cả độ cong của cánh môi khi mỉm cười với cậu vẫn không hề thay đổi.
“Ethan.” Người khẽ gọi.
Ethan nuốt nước bọt, cậu mất một lúc mới thốt ra được: “Sh-Shirira.”
Nghe thấy cậu gọi tên mình, sự vui vẻ hiện lên trên gương mặt Người, Người chậm rãi bước vào phòng, trong nụ cười và cả ánh mắt đều chan chứa nhiều yêu thương và nhung nhớ khiến Ethan có cảm giác như mình được tắm trong một con suối nước nóng.
Cậu ngơ ngác đến gần, giống như bị câu hồn mà không có chút kháng cự nào.
Thẳng cho đến khi đứng trước mặt Người, cậu ngẩng đầu nhìn thật kỹ, làn da trắng sứ, viền môi hoàn hảo, nét mặt dịu dàng, Ethan có cảm giác như đây không phải hiện thực vậy. Cậu chần chờ vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào Người.
Là thật, da thịt mang theo hơi lạnh kỳ lạ nhưng nó là thật.
Theo cái chạm của cậu, Người chủ động nghiêng đầu, cọ nhẹ gò má vào lòng bàn tay cậu, đôi mắt đen tuyền cũng nhìn cậu chăm chú như muốn truyền đạt nỗi niềm nào đó.
Ethan không thể tin được vào cảm giác của mình lúc này, cậu không kìm nổi bản thân mà giơ tay tự đánh mình một cái.
Đau rát khiến cậu nhận rõ đây là sự thật!
Có điều hành động bất chợt của cậu làm Người giật mình, Người vội giữ lấy tay cậu, ánh mắt mang theo vẻ trách cứ nho nhỏ và bất đắc dĩ: “Sao lại tự đánh mình chứ?”
Ethan thì thào: “Người là thật.”
Người cười: “Em đã nhớ ra ta rồi. Thật tốt quá, Ethan.”
Nói xong Người khẽ dùng ngón cái mơn trớn mu bàn tay cậu, tay còn lại thì chạm đến bả vai đã được băng bó của cậu, quan tâm hỏi: “Em thấy thế nào rồi? Nơi này có còn đau không?”
Ethan nghe hỏi thì lắc đầu: “Em không đau… Shirira… Người…”
Hai mắt cậu vẫn luôn nhìn Người chăm chú không nỡ dời đi. Lúc này cậu có quá nhiều thứ muốn hỏi, cứ há rồi lại ngậm miệng, không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Shirira, vì sao nơi này… lại như vậy? Vì sao nó vẫn như xưa? Em cho rằng toàn bộ khu di tích và thần điện đều đã mục nát cả rồi, khắp nơi là rêu và dây leo dày đặc. Phòng của Người… thậm chí còn không có cửa sổ…”
Ethan không ngừng nói, như thể bị mất khống chế vậy, cậu muốn tìm một câu trả lời từ Người để xua đi suy đoán trong đầu mình, để cậu có thể tin rằng tất cả những điều đẹp đẽ này bằng cách thần kỳ nào đó thật sự không bị thay đổi theo thời gian: “Shirira, lúc ấy em không thấy rõ lắm nhưng dù chỉ là một chút hình bóng của Người em cũng không quên được, rõ ràng Người khi đó…”
Cậu không biết dùng lời gì để diễn tả, trong cơn mơ màng trước khi mất ý thức, Người không mang dáng vẻ động lòng như lúc này, đôi mắt Người đỏ như máu, tóc Người bết dính lại vì rêu, toàn thân Người như bị bóng tối bao trùm đến mức ngay cả y phục trông thế nào cũng không thể thấy rõ, chỉ có màu đen mà thôi.
Ethan há há miệng, không biết nói làm sao. Người lại không đáp gì mà chỉ khẽ nghiêng đầu, dịu dàng nhìn cậu, tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu.
Sự im lặng của Người như một lời khẳng định dành cho suy đoán mà Ethan không muốn thừa nhận. Thế nhưng động tác của Người lại trở thành thứ có thể trấn an cậu, Ethan tựa như con mèo đang hoảng loạn bỗng chốc được chủ nhân vuốt phẳng mớ lông xù, dỗ dành rằng dù là chuyện gì xảy ra thì vẫn có chủ nhân ở đây.
Ethan mím môi, hốc mắt cậu nóng lên, dụi mặt vào tay Người, nói thẳng ra suy đoán của mình: “Đây là ảo ảnh Người tạo ra phải không?”
Hình dáng thật sự của căn phòng này và cả bản thân Người đều đã được phủ một lớp màn che.
Shirira cười bất đắc dĩ: “Đừng khổ sở, ta chỉ là… không muốn lại khiến em sợ hãi như lần trước mà thôi.”
“Lần trước?” Ethan cau mày: “Là cái lần nửa năm trước khi em đến đây ư?”
“Đúng vậy, khi ta cứu được em, em đã chết rồi, là ta hồi sinh cho em sau đó, nhưng có lẽ bởi vì vậy mà em mới không thể nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra.” Nói rồi Người cười khẽ: “Không sao cả, thế cũng tốt, em sẽ không phải sợ ta.”
Ethan nghe ra trong giọng nói của Người trộn lẫn một sự buồn thương, điều này khiến cậu muốn tự đánh bản thân mình. Có lẽ nửa năm trước cậu đã làm ra hành động ngu xuẩn nào đó gây tổn thương đến Người, khiến Người cho rằng kể cả sau khi cậu đã nhớ ra tình cảm của mình cũng sẽ “e sợ” hình dáng thật sự của Người.
Cậu vội vàng nắm lấy tay Người, trong mắt mang theo nghiêm túc và tha thiết: “Shirira, em sẽ không sợ đâu.”
Thế nhưng đáp lại cậu chỉ là cái lắc đầu của Người.
Shirira rũ hàng mi dài nhìn bả vai cậu, nói nhỏ: “Nếu vết thương của em đã ổn, hãy để ta đưa em ra khỏi khu rừng.”
Add comment