Sau món bò hầm thì không còn món nào làm khó Rufus, đến món cuối cùng, như đã rút được kinh nghiệm, ổ bánh ngọt dùng để tráng miệng thật sự được cậu cắt khéo léo.
“Của ngài đây ạ.”
Rufus cẩn thận mang đĩa bánh đã được cắt ra một phần nhỏ, muốn đặt đến trước mặt ngài bá tước, nhưng bất ngờ là lần này ngài bỗng giơ tay nhận lấy, vô tình chạm phải đầu ngón tay của Rufus. Cậu chỉ cảm thấy chúng lạnh như băng, tựa như lúc cậu phải lang thang trong tuyết, cơ thể cậu cũng lạnh lẽo như vậy. Bởi vì nhiệt độ trong phòng vốn ấm áp, cái đụng chạm bất ngờ khiến Rufus gần như là theo bản năng mà rụt tay lại. Bàn tay trắng đến kỳ lạ của ngài bá tước chững lại giữa không trung, đôi mắt nâu đỏ nhìn cậu chăm chú.
Rufus ngây ra vài giây mới giật mình, vẻ mặt bỗng chốc trở nên ảo não, cậu cẩn thận đặt đĩa bánh xuống cho ngài, nhỏ giọng nói: “Em xin lỗi, vừa nãy em có chút…”
Cậu không biết nên dùng từ gì, lúc này đây rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu cậu, nhưng cậu chưa nói xong thì đã nghe thấy ngài bá tước ừ nhẹ một tiếng, ngài chuyển tay, cầm lấy nĩa ăn của mình, yên lặng xắn xuống một miếng.
Rufus bị sự điềm tĩnh của ngài làm cho xoắn xuýt không thôi, thâm tâm trở nên lo lắng, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng: “Chủ nhân.”
“Ừ?”
“Có phải… ngài không khỏe ở đâu không? Tay ngài lạnh như vậy…”
“Không phải.” Ngài bá tước chậm rãi ghim lấy một quả dâu trên đĩa bánh của mình, chuyển sang đĩa của cậu, thong thả nói: “Cho em.”
“A!” Rufus mở to mắt nhìn, cái này vốn là cậu cố ý cắt chọn trong ổ bánh nơi có quả dâu to và mọng nước nhất, nào ngờ ngài bá tước lại đưa nó cho cậu.
Chỉ nghe thấy ngài thúc giục: “Mau ăn đi.”
Rufus dù còn nhỏ nhưng cũng nghe ra ý lảng tránh của chủ nhân mình. Cậu nghĩ, có lẽ ngài ấy thật sự mắc phải một căn bệnh nào đó không dễ nói ra. Bằng không, vì sao cơ thể lại lạnh như vậy?
Cậu không biết, lúc này đây ngài bá tước cũng đang lo lắng.
Em ấy phản ứng mạnh như vậy, có lẽ ta không nên chạm vào em.
Cũng phải, người bình thường thân nhiệt luôn ấm áp, sẽ chẳng ai thích kề cận một phiến đá lạnh băng, cho dù chỉ là chạm nhẹ cũng có thể khiến người ta cảm thấy khó chịu mà rụt lại, tựa như bị áp một khối nước đá vào bên cổ.
Thị giác của ma cà rồng khiến ngài thấy rõ cánh tay cậu nhóc bên cạnh đã nổi da gà vì cái lạnh đột ngột. Thầm thở dài, để chuyển dời sự chú ý của cậu, ngài cho cậu một quả dâu.
“Ăn xong ta có việc sẽ đi ra ngoài, em không cần theo hầu hạ.”
Rufus sửng sốt, suy nghĩ về những đầu ngón tay lạnh băng của chủ nhân nhà mình bỗng chốc bay đi mất. Cậu mở to đôi mắt đen tròn, vội quay đầu nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài đang bắt đầu hạ đợt tuyết mới, những bông tuyết tí hon bay lất phất.
Trời lạnh như vậy, ngài ấy còn phải ra ngoài ư?
Phản ứng đầu tiên của cậu là lo cho thân thể của ngài. Thế nhưng cậu còn chưa đáp lại gì thì ngài bá tước đã buông nĩa, đứng lên khỏi bàn ăn. Cậu cũng cuống quýt đứng dậy theo.
“Chủ… chủ nhân, ngài đi bây giờ ạ?” Giọng nói mang theo vẻ lo lắng không giấu được.
Ngài bá tước hơi dừng lại, bàn tay buông thõng bên người tránh khỏi tầm mắt cậu, hai ngón tay vừa rồi chạm vào cậu khẽ xoa vào nhau như muốn cảm nhận lại dư vị ấm áp còn vương trên đó. Lại đối diện với vẻ lo lắng chân thành của cậu, cơn buồn bực vừa dâng lên trong lòng cũng lắng xuống. Mắt lạnh ẩn hiện sự ấm áp hiếm thấy.
“Ừ.”
Ngài bá tước nói đi là đi, David đứng bên ngoài còn chưa kịp nhớ ra trong lịch trình của ngài hôm nay có nơi nào cần đi. Nhưng nhiều năm ở bên cạnh phục vụ, anh ta thật sự rất chuyên nghiệp, vừa thấy ngài bá tước ngoắc tay với mình thì lập tức chạy đi chuẩn bị xe, còn Hilda vẫn mang nụ cười hòa nhã của mình bước vào, khom người nói: “Chủ nhân, xe đã chuẩn bị rồi ạ.”
Vì vậy, Rufus bị bỏ lại trong phòng ăn một mình, trước khi đi, Hilda không quên ra hiệu cho cậu bé cứ chậm rãi ăn hết phần bánh của mình, đừng lo lắng.
Rufus thật sự ngoan ngoãn ăn, còn giúp ngài bá tước ăn luôn đĩa bánh chỉ mới động được hai miếng của ngài, sau đó cùng những người hầu khác dọn dẹp bàn ăn. Cả quá trình gương mặt nhỏ luôn hiện vẻ sầu não, Rufus nghĩ, có phải là do phản ứng thất lễ vừa rồi của mình khiến ngài mất khẩu vị không? Mà lẽ ra cậu cũng không nên hỏi thẳng như vậy.
Cả chiều hôm đó tâm trí Rufus cứ lơ lửng trên mây, cậu thẫn thờ nghĩ về cái đụng chạm buổi trưa. Khi quản gia Hilda tìm đến phòng cậu, nói rằng chiều nay sẽ hướng dẫn cho cậu thêm một vài thứ… Chẳng hạn như những vật dụng thường ngày của chủ nhân sẽ được cất giữ như thế nào, Rufus mới hơi lấy lại tinh thần.
Cậu được dẫn vào phòng ngủ của ngài bá tước. Căn phòng rất rộng, giường cũng rất rộng, gần như có thể nằm một lúc năm sáu người. Bài trí trong phòng lại càng không cần nói đến, tất cả vật phẩm đều làm từ những vật liệu xa hoa quý giá, ngay cả viền một chiếc gương cũng được điêu khắc tinh tế tỉ mỉ, nhìn qua vô cùng kỳ công.
Hilda nói với cậu rằng phòng của chủ nhân chỉ khi được cho phép thì người hầu khác mới có thể bước vào, đồ dùng của chủ nhân cũng vậy. Tất nhiên “người hầu khác” này không bao gồm cậu, Rufus ngoan ngoãn vâng dạ, lặng lẽ ghi nhớ mỗi khi cần làm điều gì sẽ hỏi qua ý của chủ nhân.
Hilda chỉ cho cậu rất nhiều thứ, nhưng đôi lúc cậu vẫn có chút mất tập trung, cậu phát hiện chăn trên giường ngài bá tước rất mỏng, lò sưởi lại như chưa từng được sử dụng, nó không có chút tro bụi nào trong đó.
Hilda thấy cậu thất thần, chỉ gọi cậu một tiếng: “Rufus, em đang sao nhãng.”
“A! Dạ!” Rufus tỉnh táo lại, có hơi lúng túng. “Em xin lỗi.”
Hilda biết thừa cậu bé này vì sao lại thất thần, buổi trưa đứng bên ngoài phòng ăn chị đã trông thấy màn chạm tay “vô tình” kia và cả phản ứng của cậu, hiện giờ vào phòng ngủ của chủ nhân, bất kỳ một người hầu nào cũng có thể nhận ra điểm quái lạ ở đây, cho dù là kẻ không tò mò nhất cũng sẽ để ý đến. Huống hồ, cậu bé này lại rất quan tâm đến chủ nhân của mình.
“Em đang nghĩ cái gì vậy?”
Rufus ảo não, cậu thật dễ bị phát hiện mỗi khi có tâm sự.
“Buổi trưa hình như em đã làm chủ nhân không thoải mái… ừm…” Rufus gãi gãi đầu, không biết phải diễn tả làm sao cho quản gia Hilda hiểu: “Ngài ấy có vẻ lảng tránh và mất hứng, em không biết nữa, nhưng mà em lo lắng, không phải em sợ ngài giận mình, mà là lo lắng cho thân thể ngài… hình như, hình như sức khỏe ngài không tốt.”
Cậu thành thật thú nhận, lo lắng ngước mắt nhìn vị quản gia trước mặt, người mà cậu tin chắc rằng đã tiếp xúc rất gần với chủ nhân để có thể hiểu được tình trạng của ngài.
“Quản gia Hilda, tay ngài lạnh lắm, em chỉ vô tình chạm phải mà cảm giác như chạm trúng tảng băng vậy, ngài… ngài có ổn không?”
Cậu nhớ ngày trước có một chú cún lang thang được cậu nhặt ở trên đường cái, cả người nó vùi trong tuyết, khi bế ra cũng không lạnh như vậy. Cậu mang nó về nhà, nhưng khi đó cậu còn nhỏ, không giúp được gì nhiều, đợi cậu tìm mẹ đến thì cũng không kịp, chú cún đã không qua khỏi đêm đó. Cậu không khỏi nhớ lại chuyện này khi chạm phải chủ nhân, liệu ngài ấy có ổn không?
Quản gia Hilda chỉ nhìn cậu với ánh mắt vô cùng ôn hòa, nhưng lại không trả lời bất cứ điều gì. Rufus cho rằng đó là một lời thừa nhận trong yên lặng.
“Quản gia Hilda, em không biết ngài ấy gặp phải chuyện khó khăn gì, có thể ngài không muốn cho ai biết, vậy em sẽ ngoan ngoãn, không tò mò tìm hiểu, nhưng mà nếu em có thể giúp được gì cho ngài, xin hãy nói với em có được không?”
Quản gia Hilda chỉ cười nhẹ, đôi mắt đỏ nhàn nhạt của cô cong lên, cô thật sự rất muốn xoa đầu cậu bé này.
Chủ nhân à, ngài tìm ở đâu ra một cậu bé ngoan như vậy thế?
“Em không cần phải quá lo lắng đâu, cậu bé à, nếu ngài bá tước biết em quan tâm ngài như vậy, ngài sẽ rất vui đấy.”
“Thật ạ?” Rufus mở to mắt: “Em chỉ sợ mình gây phiền phức cho ngài.”
…
Sau buổi chiều đi theo Hilda học thêm vài thứ lễ nghi và quy định trong giới quý tộc, cậu được thả cho sinh hoạt tự do, thích làm gì thì làm nấy, nhưng cậu cũng không trở về phòng, mà đi theo sau lưng Hilda như cái đuôi nhỏ, tò mò nhìn cô quản lý việc trong dinh thự, thỉnh thoảng sẽ giúp cô chạy vặt, thỉnh thoảng lại nhỏ giọng hỏi một chút về những yêu cầu và thói quen thường ngày của chủ nhân.
Tối hôm đó, Rufus đợi mãi nhưng qua giờ dùng bữa tối ngài bá tước vẫn chưa trở về dinh thự.
Hilda lần thứ mười hai nghe thấy cậu thở dài, chỉ biết vừa cười vừa lắc đầu, thật là một cậu nhóc dính người.
Mãi đến gần giờ đi ngủ, Rufus mới nghe thấy tiếng xe chạy vào trang viên của dinh thự. Cậu nhảy lên như một con sóc, chạy ù ra khỏi phòng đi tìm một chiếc áo choàng lông sau đó lại chạy ra khỏi đại sảnh, đầu đội tuyết đi đón chủ nhân của mình.
Ngài bá tước cũng không ngờ vừa bước xuống xe, người đầu tiên nhìn thấy ngoại trừ quản gia Hilda quen thuộc còn có cậu bé đáng yêu bên cạnh. Cậu ôm chiếc áo choàng lông đi đến chỗ ngài, nâng đôi mắt đầy vẻ quan tâm và nhung nhớ nhìn ngài: “Chủ nhân, mừng ngài trở về.”
Hilda chỉ đứng đó cười, để mặc cậu nhóc cướp lời thoại của mình.
Gương mặt lạnh lùng của ngài bá tước rõ ràng dịu đi trông thấy, ngài cúi đầu nhìn cậu nhóc: “Rufus, vì sao chưa đi ngủ đi?”
Dù đã qua nhiều ngày nhưng những vết thương trên người cậu vẫn chưa thể xem là khỏi hẳn, bởi thế nên những ngày ở tửu trang ngoại ô cậu thường ngủ khá sớm.
Nghe chủ nhân hỏi, cậu lập tức đáp: “Em là người hầu của ngài, em phải chờ ngài về.”
Nói rồi cậu mở chiếc áo choàng lông ra, tỏ ý muốn giúp ngài khoác nó nhưng bởi vì chiều cao thấp bé mà chỉ có thể nhón chân, vất vả cố sức choàng qua vai người chủ nhân cao lớn trước mặt.
“Trời rất lạnh, ngài đừng mặc ít như vậy.”
Ngài bá tước chỉ cảm thấy hương thơm ngòn ngọt và hơi ấm trong áo choàng bao phủ lấy mình, là do chiếc áo được cậu nhóc ôm trong lòng ủ ấm nên mới mang theo thứ mùi vị thoải mái như vậy.
Ngài bá tước giữ lấy vạt áo, ừm nhẹ một tiếng rồi nói: “Mau vào trong.”
“Vâng.”
Không thể không nói, tâm tình ngài đã tốt hơn rất nhiều, cho dù là sự băng giá trời sinh của ma cà rồng cũng sẽ bị ấm áp và ngọt ngào của cậu bé này sưởi ấm.
Rufus thấy chủ nhân có vẻ tốt hơn nhiều, trong lòng rất vui, vội chạy bước nhỏ theo sau chủ nhân, lúc ngài ngừng bước còn suýt đụng phải lưng ngài.
“Quản gia Hilda, đêm nay để Rufus thay cô đi.”
“Vâng.” Hilda mỉm cười, không đi theo sau.
Rufus rất tự giác, sau khi vừa vào phòng của chủ nhân thì điều đầu tiên làm là đi đốt lò sưởi, sau đó rất biết điều mà chuẩn bị tinh thần chờ chủ nhân sai khiến, thế nhưng ngài chỉ ra một mệnh lệnh duy nhất: “Giúp ta cởi quần áo.”
Rufus đỏ mặt, ngoan ngoãn đi làm, dù buổi chiều đã học được cách cởi và mặc những trang phục quý tộc rườm rà nhưng tốc độ vẫn không thể nào nhanh cho được, đã vậy còn rất trúc trắc. Nhưng ngài bá tước lại dường như không nhận ra, kiên nhẫn để mặc cậu loay hoay với mấy cái cúc áo kiểu cách.
Đây là lần đầu tiên Rufus làm loại chuyện này, cho dù sau khi cởi xong, chủ nhân vẫn còn mặc một bộ đồ mỏng bên trong thì cậu vẫn rất ngại ngùng, không dám nhìn quá nhiều. Nhưng trên cả ngại ngùng vẫn là lo lắng, lần này cậu đã có thể tinh tường cảm nhận được cái lạnh trên da thịt của chủ nhân.
Sau khi nhận ra ngài ấy cứ thế mà có ý định đi ngủ, chăn thì mỏng, quần áo ngủ cũng mỏng nốt. Rufus cuống lên, lôi từ trong tủ ra một tấm chăn thật dày.
“Chủ nhân, cơ thể ngài không tốt, em giúp ngài đắp thêm chăn nhé.”
“…”
“Chủ nhân, em cũng bỏ thêm củi vào lò sưởi nha.”
“…”
Ngài bá tước yên lặng nhìn cậu bé chạy tới chạy lui vì mình mà chuẩn bị, còn kiểm tra cửa sổ đã đóng kỹ hay chưa, buông mành để chắn bớt hơi lạnh… trong thâm tâm dâng lên cảm giác ấm nóng. Dù sao những chuyện này là không cần thiết với một ma cà rồng, vậy nên ngài chưa bao giờ bảo Hilda hay bất cứ ai phải làm chúng.
Chờ cậu nhóc chạy tới chạy lui xong thì nhìn mình với ánh mắt trông mong như cún con chờ khen thưởng. Vẻ lạnh lùng trên mặt ngài bá tước càng lúc đã càng dịu xuống, dường như ở bên cậu, sự ấm áp này là không thể kiềm chế được.
“Cảm ơn em. Mau về phòng ngủ đi.”
“Vâng.” Rufus cười rộ lên: “Nửa đêm nếu có yêu cầu gì xin hãy gọi em ạ.”
Nói rồi cậu mới chịu lui ra ngoài mà trở về phòng, tâm trạng cậu cũng trở nên vui vẻ, cậu nhận ra được, ngài ấy hài lòng với mình.
Thật tốt quá, em giúp ích được cho ngài.
Cậu nghĩ như vậy.
…
Chờ Rufus trở về phòng, Hilda mới xuất hiện ở chỗ ngài bá tước: “Chủ nhân! Ngài thực sự không định “dùng bữa” sao? Điều này khiến thân nhiệt ngài càng thấp đó.”
“Không cần.”
Ngài bá tước kéo tấm chăn dày mà cậu bé nào đó phủ lên cho mình, lạnh nhạt tỏ vẻ: Ta đã có thứ ấm áp này rồi, không sợ lạnh.
“Ngược lại là cô, không định “dùng bữa” à?”
Quản gia Hilda bật cười: “Chủ nhân không cần lo lắng, một lát nữa Hilda sẽ “dùng” ngay.”
“Ừm.”
“Chủ nhân, hôm nay cậu bé đã hỏi một số vấn đề… về sức khỏe của ngài, cậu bé rất lo lắng. Theo Hilda, đó là một dấu hiệu tốt, cậu bé có lẽ sẽ chấp nhận được.”
“Ta biết cô muốn nói cái gì, Hilda, nhưng còn quá sớm, cho dù em ấy có chấp nhận được thì ta cũng chưa thể uống máu của em ấy, cơ thể yếu ớt bé nhỏ sẽ không dễ dàng gì chịu được.”
“Nhưng nếu ngài nhất quyết không dùng người hiến máu thì cũng không được đâu thưa chủ nhân.”
Ngài bá tước rũ mi mắt, trong bóng tối chỉ còn tiếng tí tách của củi lửa trong lò sưởi: “Tạm thời chưa muốn, ra ngoài đi Hilda. Ta muốn nghỉ ngơi.”
“Vậy được rồi, chủ nhân, chúc ngài ngủ ngon.”
Khuyên can không có kết quả, Hilda rời đi, nhưng cô không quay về phòng mình, lại thong thả chuyển đường sang hành lang khác, đến gõ cửa phòng một người.
“Ai?”
Từ bên trong truyền ra giọng nam quen thuộc mang theo chút buồn ngủ.
“David. Là ta.”
Lập tức, từ bên trong truyền đến tiếng động như có người ngã xuống khỏi giường, sau đó là tiếng bước chân thình thịch, chẳng được mấy giây cánh cửa đã bị người kéo mở: “Quản gia Hilda.”
David thở ra mấy hơi, nhìn người phụ nữ quyến rũ trước mặt. Hành lang lúc này tối mờ vì chỉ thắp một ít đèn ở đầu và cuối hành lang, loại ánh sáng mờ ảo này càng khiến vị nữ quản gia thường ngày hòa nhã quý phái khoác thêm một tầng ma mị khó cưỡng.
Đôi mắt màu đỏ nhạt hơi lóe lên trong bóng tối, Hilda cong môi cười, vẫn là nụ cười dịu dàng bình thường, nhưng khi cô mở miệng, răng nanh dài nhọn đã lộ ra: “David.”
David nuốt nước bọt, kéo kéo cổ áo của mình, không cần nghĩ cũng biết quản gia Hilda đến tìm mình vì cái gì. Anh ta hơi đỏ mặt, lúng túng lùi ra sau một bước để nhường đường cho người phụ nữ trước mặt bước vào.
Cửa vừa đóng lại, anh đã bị đè ngã trên sàn nhà, người vốn dĩ luôn dịu dàng hòa nhã giờ như biến thành kẻ ác, mắt đỏ ngầu, răng nanh càng lúc càng dài, mái tóc đen được búi gọn trên đầu vì động tác mạnh mà rũ xuống vài sợi.
Hilda dùng một tay giữ chặt cả hai tay David trên đỉnh đầu, hoàn toàn áp chế anh ta. Cô đưa tay vuốt ve động mạch bên cổ David: “Xin lỗi.”
Nói rồi cô cắn xuống, bởi vì huyết thống không phải thuần huyết nên nọc độc và cả chất gây tê trong răng nanh đều không bằng bá tước, vì vậy mà việc uống máu người khác luôn mang đến cơn đau gấp đôi cho đối phương.
Đêm đó David gục trên sàn, giống như bị rút sạch máu, nhưng kỳ thật chỉ là vì đau quá mà thôi, dù đây không phải lần đầu nhưng anh ta vẫn không cách nào quen được.
Hilda cảm thấy đủ rồi thì lập tức dừng lại, sau đó thương tiếc mà nhìn gương mặt người dưới thân đã trắng bệch, cô giúp anh cầm máu rồi mới bế anh lên giường.
“Lần này không uống nhiều, ngày mai anh vẫn sẽ ổn thôi.”
Add comment