Một ngày mới bắt đầu, bình minh ló dạng đánh thức sự nhộn nhịp của thành phố, những khu chợ lớn nhỏ đã được dọn hàng ra từ sớm, tiếng xe công cộng và đoàn tàu hơi nước vang lên, đường cái bắt đầu đầy ắp người qua lại.
Có tiếng chuông leng keng của người phát báo trên các con phố lớn nhỏ. Bộp một tiếng, tờ báo được cuộn tròn bị quẳng về phía một ngôi nhà nằm gần ngã tư đường, cuộn báo đập vào cửa gỗ rồi rơi xuống đất. Giây sau, cánh cửa được mở ra từ bên trong, người mở mặc trang phục quản gia, toàn thân trong suốt và có màu xanh lục, tựa như nhầy mũi. Thay vì nói đó là người, chi bằng nói đó là Slime thì đúng hơn, những bộ phận không bị quần áo che đậy của “người” nọ giống như một loại thạch dẻo núng nính, có vẻ cực kỳ mềm mại, phần đầu của “người” nọ không có mũi miệng, cũng không có tai, chỉ có hai vết lõm nhỏ tựa như hai con mắt.
“Người” nọ đứng thẳng, cái tay mềm mại đột nhiên dài ra, chảy xuống cho đến khi chạm mặt đất rồi cuốn lấy ống báo.
Người phát báo trông thấy cảnh tượng đó không những không sợ hãi mà còn vui vẻ vẫy tay hô lên: “Quản gia Carl, chào buổi sáng.”
Người ở đây đều biết quản gia Carl, ông ấy là một Slime hiền lành đến từ vùng Thường Xanh, là quản gia của pháp sư Nolan.
Nghe thấy tiếng chào hỏi, Carl chầm chậm giơ cái tay trong suốt của mình lên vẫy hai cái đáp lại rồi mang theo tờ báo trở vào nhà. Đặt tờ báo lên bàn, Carl nhìn về phía đồng hồ treo tường phát hiện đã hơn bảy giờ thế mà trên lầu vẫn không có động tĩnh gì cả.
Quản gia Carl rũ hai cánh tay dài của mình xuống, cái lưng khòm khòm, yên lặng di chuyển thân mình. Theo từng bước đi của ông ta, dịch nhầy Slime dính ướt xuống sàn nhà để lại vệt nhớt kéo dài từ hành lang cho đến bậc thang rồi lại đến trước cửa phòng ngủ.
Carl đẩy cửa phòng ra, mang theo dịch nhầy đi vào trong. Trên giường có một người thanh niên đang nằm, chăn đắp đến ngực, hai mắt nhắm chặt, tay đặt trên bụng, ngay cả khi ánh sáng đã xuyên qua cửa sổ chiếu rọi khắp phòng và một cái bóng lù lù xuất hiện bên cạnh giường nhìn mình chằm chằm cũng không hề hay biết, có vẻ như anh ngủ rất say.
Quản gia Carl giơ cái tay mềm mại ẩm ướt của mình lên, chọt nhẹ vào má người nọ một cái.
“Ưmm…” Người nọ khẽ hừ một tiếng thật nhỏ rồi nghiêng đầu sang một bên mà ngủ tiếp.
Carl lại vòng sang phía bên kia, chọt vào gò má mềm mại của người nọ lần nữa, lần này dùng lực mạnh hơn một chút khiến người trên giường phải cau mày nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại.
Hơn một phút sau, dưới sự quấy rối cật lực của Carl, người nọ cuối cùng cũng bị đánh thức. Anh chậm chạp mở mắt ra, giọng nói mang theo chút khàn khàn và khó chịu vì bị phá rối giấc ngủ: “Quản gia, có chuyện gì vậy?”
Trong tay quản gia Carl đã cầm một tờ giấy giơ đến trước mặt anh, bên trên có viết hai chữ lớn: “THẢO DƯỢC!”
“Thảo dược?” Người trên giường nhíu mày, vừa vươn vai vừa lầm bầm tự hỏi, sau vài giây như nhớ ra sự tình gì cực kỳ quan trọng khiến cơn buồn ngủ và cáu bẳn lúc sáng sớm bay biến. Anh ngồi bật dậy hét lên: “Thảo dược!!! Carl, sao ông không gọi tôi dậy sớm hơn chứ?”
Nói rồi anh xốc chăn lên, vội vã nhảy xuống giường, không kịp xỏ dép mà để chân trần chạy vào phòng tắm, nửa đường giẫm phải dịch nhầy của quản gia suýt chút nữa đã ngã trên sàn. Nhưng anh không có thời gian để phàn nàn về điều đó, chỉ vội vàng rửa mặt đánh răng.
Hôm nay lẽ ra anh phải dậy sớm hơn để đến chợ phù thủy bởi vì có vài loại thảo dược hiếm được nhập hàng vào hôm nay, nếu đến muộn có khi sẽ bị người khác mua hết.
Anh nhanh chóng thay quần áo rồi rời khỏi phòng, quản gia Carl săn sóc cầm theo một cái áo choàng khoác lên vai anh khi anh ngồi xổm trong sân hí hoáy vẽ vòng tròn triệu hồi.
Một con ngựa lông đen như gỗ mun đột ngột phi ra từ trong vòng tròn khi anh vừa dứt câu thần chú. Nó thở phì phò nhìn chằm chằm vào kẻ vừa gọi nó lên với tâm tình bực dọc, dường như sắp quay mông về phía anh rồi đá chân sau. Nhưng anh đột nhiên búng tay một cái, có một thứ sức mạnh vô hình ép nó phải đi về phía cái xe ngựa gần đó rồi ngoan ngoãn chui đầu vào dây buộc trở thành một con thú kéo xe cho pháp sư.
“Ngoan lắm.” Anh hài lòng sờ đầu nó khen một câu. Đây là loài ngựa ô từ vùng Cổ Địa, nó rất khó bị bắt giữ và thuần hóa bởi người bình thường, nhưng các pháp sư triệu hồi khá thích việc sử dụng nó để làm phương tiện đi lại cho mình.
Sau đó một con Slime hình người màu đen cũng chui ra khỏi vòng tròn, thoạt trông nó không khác quản gia Carl chỗ nào ngoại trừ màu sắc.
Anh thảy cho nó một cục than đá, cục than vừa dính vào người nó thì lập tức bị hấp thu vào trong cơ thể. Bấy giờ trên mặt nó hiện ra thêm một cái lỗ có vẻ như là phần miệng, cái lỗ miệng há to sau đó ợ một tiếng, ngoan ngoãn bò lên vị trí đánh xe nắm lấy sợi dây từ con ngựa ô, lặng thinh chờ mệnh lệnh.
Sau khi gọi ra hai “người hầu” cho mình, bấy giờ anh mới bước lên xe, đoạn chuẩn bị đóng cửa xe thì Carl nhét vào tay anh một túi giấy nhỏ, có mùi thơm của thức ăn tỏa ra từ bên trong.
Anh nhoẻn miệng cười, không quên dặn dò ông: “Cảm ơn nhé, nhưng mà ông nhớ lau dọn chất nhầy của mình trước khi tôi về đấy. Nếu có ai đến mua thuốc thì bảo rằng sáng nay pháp sư Nolan không mở cửa hàng.”
Carl gật gù cái đầu mềm oặt của mình, vẫy tay chào tạm biệt.
Nolan gõ vào thành xe hai tiếng ra hiệu cho Slime đen điều khiển xe rời đi: “Đến chợ phù thủy.”
Trên đường đi, có nhiều người nhận ra xe ngựa và Slime đánh xe đặc thù của Nolan, bọn họ đều cao giọng chào một tiếng. Có thể nói dù là trong thành phố lớn thì số người theo chức nghiệp pháp sư cũng không nhiều lắm, thế nên Nolan là một trong số nhân vật rất được hoan nghênh, đặc biệt là khi anh còn là một pháp sư y dược trẻ tuổi.
Nolan mở túi giấy, ăn bữa sáng mà Carl chuẩn bị cho mình, trong đầu điểm danh lại những loài thảo dược mà mình cần thu thập đủ trong sáng hôm nay.
Slime đánh xe trước đó đã nhận được mệnh lệnh của anh thế nên điều khiển xe chạy rất nhanh, chỉ năm mười phút đã đến chợ phù thủy. Bởi vì khu chợ đông người nên xe và ngựa đành phải để lại bên ngoài, Nolan chỉ dẫn theo Slime người hầu của mình tiến vào mà thôi.
Nơi này tựa như tên của nó, chuyên buôn bán những thứ cần thiết cho pháp sư và phù thủy. Các quầy hàng ở đây có đủ thứ trên trời dưới đất, có thảo dược khô, tươi cùng với các loại hạt giống, ngoài ra còn có loại xay nhuyễn thành bột.
Có lẽ là vì may mắn, những thứ anh cần đều có thể mua được, dù rằng thỉnh thoảng phải trải qua một cuộc tranh giành nho nhỏ. Ngoài ra anh còn mua một túi than đá làm tiền công cho Slime đen bên cạnh, nó mừng rỡ nhét toàn bộ túi than vào cơ thể đen đúa mềm dẻo của mình.
Slime màu đen như nó thường thích ăn than đá hoặc khoáng thạch, chúng sống ở những hang động sâu trong lòng đất thuộc vùng Cổ Địa, mỗi khi được triệu hồi lên thì sẽ phải trả công cho chúng mới được.
Mặt trời dần lên cao, Nolan kiểm tra lại những thứ mình mua rồi giao cái túi nặng trịch cho con Slime bên cạnh cầm lấy, cái túi nặng đến mức làm cơ thể nó lùn xuống mười mấy centimet.
“Được rồi, chỉ còn một loại nữa là đủ.”
Nolan tiến về phía quầy hàng sâu trong chợ, đây cũng là quầy bán thảo dược cuối cùng.
“Ông chủ, thảo dược tôi đặt vào tháng trước đã có chưa?” Nolan hỏi người đàn ông mập mạp đang ngồi phân loại hàng trong sạp.
Ông chủ nghe giọng thì ngẩng đầu, lúc nhìn thấy anh thì cười rộ lên, đáp: “Cậu đến rồi, tôi chờ cậu mãi đấy!” Nói đến đây ông hơi ngượng ngùng bảo: “Có thì có nhưng số lượng không đủ vì hiện giờ không đúng mùa của nó nên chỉ có bấy nhiêu đây mà thôi.”
Vừa nói, ông chủ vừa lục lọi trong hộc bàn ra một cái túi vải được gói ghém kỹ càng. Nolan nhận lấy kiểm tra chất lượng, cây này gọi là Đuôi Ếch, chúng kỳ thật là một loại nấm đã được phơi khô, xuất hiện theo mùa và ký sinh trên thân những con ếch vừa mới trưởng thành ở vùng Thường Xanh. Những nhà thám hiểm chuyên đi thu thập thảo dược không lui đến vùng Thường Xanh quá nhiều vì nơi đó khá nguy hiểm, thành ra giá cả của Đuôi Ếch rất cao.
Nolan đếm đếm, hơi thất vọng vì số lượng này vẫn chưa đủ để anh hoàn thành công thức điều chế mới nghiên cứu của mình, nhưng có còn hơn không.
Nolan thở dài, đương lúc định bọc số Đuôi Ếch lại rồi thanh toán thì một tiếng chít đột nhiên vang lên, một cái bóng đen nhỏ bất ngờ phóng vụt về phía bọc vải trong tay anh, há miệng ngậm lấy một cọng Đuôi Ếch khô rồi chạy đi mất.
“A!” Nolan và cả ông chủ đều thấy rõ kia là thứ gì: “Chuột!”
Add comment