PHONG NGOA

Chương 1: Ngôi sao của Bethlehem

Tại thủ đô phồn hoa, tiếng người đi lại, tiếng xình xịch của xe lửa,… đủ loại âm thanh huyên náo trộn lẫn.

Tasha tay cầm vali nhỏ và một bó hoa tươi, lạc lõng đứng ở nhà ga nhìn dòng người qua lại. Phải tốn chút thời gian cậu mới đón được một chiếc xe đưa mình từ nhà ga đến nghĩa trang.

Nghĩa trang thủ đô nằm trên một ngọn đồi lớn ở ngoại ô, nghe nói bên trong có khu vực mà nhà Trenton đã bỏ ra một số tiền lớn để xây dựng làm nghĩa trang dòng họ. Xe đã dừng bánh ở cổng vào, nhưng để đến được khu mộ đó thì cậu còn phải đi bộ một đoạn xa. 

Thời điểm này người thăm viếng khá ít, cả ngọn đồi lớn chỉ có lác đác vài bóng người, khu mộ của nhà Trenton cũng vậy, dù rằng lễ tang của người nọ chỉ mới diễn ra cách đây vài ngày.

Khi Tasha dừng chân trước một tấm bia đá đề cái tên quen thuộc, lòng cậu nặng trĩu, trong tim là cảm giác trống rỗng lạ thường.

Hoa sau khi hạ táng đã héo úa và bị dọn đi rồi, giờ thì chỉ còn lại bó hoa nhỏ mà Tasha mang đến.

Cậu ngồi xổm trước tấm bia, đặt hoa xuống rồi thẫn thờ nhìn một lúc mới nhỏ giọng nói với người nọ: “Elias, em… đến thăm anh. Em nhìn thấy tin tức trên báo, bọn họ nói rằng căn bệnh quái ác đã đưa anh đi.”

Tasha nhớ về khoảnh khắc hai năm trước, nhân dịp Quốc khánh cậu lên thủ đô, khi đang đi dạo dưới cửa kính vòm ở quảng trường đã gặp gỡ một người con trai rất đặc biệt với đôi mắt màu xanh ngọc bích, chỉ tiếc rằng anh ngồi trên xe lăn, vóc dáng gầy ốm và yếu ớt. Tuy vậy, cậu chưa từng nghĩ rằng lần thứ hai gặp lại chỉ có thể đối mặt với bia mộ lạnh băng.

Khi ấy là lần đầu tiên cậu đến thủ đô, bị đủ thứ lóa mắt làm cho ngất ngây, trong lúc đi dạo đã không cẩn thận va phải xe lăn của anh, suýt chút nữa thì ngã vào lòng anh rồi. 

Có lẽ đó là lần đầu tiên có người lạ tiếp xúc với anh ở khoảng cách gần như thế, trên gò má tái nhợt của anh hiện lên màu hồng nhạt, cậu cuống cuồng xin lỗi và nhận lại được một nụ cười ngại ngùng, anh nói rằng: “Không sao.”

So với quảng trường đầy hoa và nắng, Tasha cảm thấy nụ cười này còn lóa mắt hơn.

“Em tên gì?” Anh nhẹ giọng hỏi.

“Em là Tasha, Tasha Norris.”

“Anh là Elias Trenton.”

“Thật sao?” Cậu ngạc nhiên: “Nhưng trông anh đâu giống người nhà Trenton?”

“Sao lại không giống? Vì anh ngồi trên xe lăn và không có người hầu bao vây ư?” Anh cười nhẹ hỏi.

“Không phải.” Tasha sợ anh hiểu lầm nên vội giải thích: “Bởi vì trông anh rất gần gũi, hoàn toàn khác so với những gì mà em đã nghĩ.”

“Thế à?”

Dòng tộc nhà Trenton là một trong năm gia tộc lớn đứng đầu giới thượng lưu, khối cơ nghiệp của bọn họ đồ sộ đến mức bất cứ tỉnh thành nào trong nước cũng có cửa hàng mang tên bọn họ. Phú quý và hào nhoáng là những gì mà người ta nghĩ đến khi nhắc tới họ.

Nhắc đến người hầu, Tasha nhìn xung quanh nhưng thấy anh chỉ có một mình thì hỏi: “Anh không có người hầu sao?”

“Bọn họ trở lại xe lấy thuốc cho anh rồi, rất hiếm khi anh chỉ có một mình như thế này.” Anh cụp mắt nói, ngón tay khẽ mân mê chiếc xe lăn của mình: “Như vậy rất tốt, sẽ không cần phải nghe bọn họ nói về việc anh được phép làm gì và không được phép làm gì.”

Có lẽ khi ấy Tasha chỉ là một cậu thiếu niên ngây thơ nên không nhận ra sự khác thường trong giọng nói của anh, cậu chỉ thấy anh có vẻ buồn, đoán rằng làm một thiếu gia cũng chẳng dễ dàng, sẽ bị quản thúc đủ điều: “Sức khỏe anh rất tệ sao? Nếu không, có thể nhân lúc người hầu chưa trở lại, em đẩy anh đi dạo quanh quảng trường nhé?”

Elias đã có vẻ ngạc nhiên khi nghe thấy đề nghị này, ban đầu anh hơi do dự nhưng rồi dường như không cưỡng lại được tự do ngoài kia. Đã lâu lắm rồi anh mới có cơ hội ra ngoài như thế này, dù rằng người hầu vẫn luôn canh chừng không cho phép anh rời khỏi bóng râm của mái vòm nhưng cũng đủ để anh vui vẻ một chút.

Khi anh gật đầu, Tasha cẩn thận đẩy xe của anh ra ngoài, sau đó cùng nhau dạo quanh quảng trường. Quảng trường khi ấy trồng rất nhiều hoa Ngôi sao của Bethlehem, hoa màu trắng, nở rộ dưới ánh nắng trông lấp lánh như sao ban ngày, anh nói anh thích loài hoa này.

Cuộc gặp gỡ kia đối với cậu mà nói là một hồi ức đẹp, nhưng rất nhanh sau đó người hầu đã trở lại và kéo anh đi mất, người hầu kia còn chẳng buồn lấy lý do vì đối với kẻ tầm thương như Tasha điều đó hoàn toàn không cần thiết. 

Cậu đột nhiên ý thức được sự chênh lệch địa vị giữa mình và người nọ, bơ vơ đứng đó nhìn theo bóng lưng gầy yếu đang cong xuống của anh vì cơn ho khan kịch liệt bất ngờ kéo đến mà ngay cả câu chào tạm biệt cũng không kịp nói. Cứ thế, những cảm xúc vừa chớm nở tuổi thiếu niên chỉ có thể giấu vào lòng.

Thoát khỏi hồi ức, lúc này đây Tasha có hơi do dự về việc mình sắp làm, cuối cùng cậu vẫn chạm vào tấm bia, thì thầm: “Elias… anh có nghe thấy em không?” 

Cậu lặng lẽ chờ đợi linh hồn anh đáp lại.

Tasha có một bí mật mà cậu giấu kín, ngoại trừ cha mẹ ra thì không còn ai biết đến. Từ nhỏ cậu đã có thể dễ dàng kết nối với người của thế giới bên kia, cha nói với cậu rằng đây là năng lực đặc biệt của một nhà ngoại cảm. Cậu muốn được gặp anh ít nhất một lần cuối cùng.

Đợi thật lâu, nhưng tất cả cũng chỉ có tiếng gió thổi nhẹ. Tasha cau mày, cậu hầu như chưa từng thất bại trong việc gọi hồn, vì sao lần này lại không chờ được lời đáp của anh? Cứ như thể linh hồn anh không có ở nơi đây.

Đột nhiên, sau lưng truyền đến âm thanh bước chân giẫm trên mặt cỏ soàn soạt, kèm theo đó là một giọng nữ khàn khàn: “Cậu là ai vậy?”

Tasha giật mình quay lưng nhìn, phát hiện đó là một người phụ nữ với vóc dáng đầy đặn mũm mĩm, đầu đội nón vành to, đeo mạng che màu đen, hoàn toàn không để lộ mặt mũi. Nghe giọng thì biết hẳn là một người phụ nữ trung niên.

Cậu vội đứng dậy, cho rằng bà là người nhà Trenton nên lúng túng nói: “C-con là bạn cũ của anh ấy.”

“Bạn cũ à?” Người phụ nữ quan sát kỹ cậu: “Thiếu gia đâu có bạn bè nào.”

“C-con gặp anh ấy ở lễ Quốc khánh hai năm trước.”

Người phụ nữ sửng sốt: “Có phải là Tasha không?”

“Dì biết con ạ?” Lần này thì đến lượt cậu kinh ngạc.

“Ừ, thiếu gia thường hay kể với tôi về cậu. Tôi từng là người chăm sóc bên cạnh cậu ấy, cũng là người duy nhất mà cậu ấy thân cận.”

Nói rồi bà thở phào một hơi như vừa trút bỏ mối lo: “Tôi còn sợ rằng cậu là người nhà Trenton.”

Tasha lấy làm khó hiểu: “Vì sao ạ?”

“Cậu không biết à? Nhà Trenton không cho người ngoài đến dự tang lễ, cũng hạn chế người ngoài đến viếng thăm. Tôi đã phải canh chừng bên ngoài nghĩa trang mấy ngày cho đến khi hoàn toàn không thấy người nhà Trenton lui tới nữa mới dám vào đây thăm cậu ấy.”

Tasha mím môi, thầm cảm thấy may mắn vì mình đến đúng thời điểm, nếu không có lẽ đã bị bọn họ đuổi đi rồi.

Người phụ nữ bỗng hỏi: “Cậu vẫn còn nhớ đến thiếu gia à? Thiếu gia vẫn luôn bảo với tôi rằng có lẽ cậu bé năm đó sẽ sớm quên mất một người bệnh tật mà cậu gặp ở quảng trường.”

Tasha vội lắc đầu: “Sao con có thể quên anh ấy chứ, anh ấy rất… đặc biệt.”

Người phụ nữ thở dài: “Phải, thiếu gia rất… đặc biệt.” Nói rồi bà cũng nhẹ nhàng đặt hoa trong tay xuống trước bia mộ, lúc nhìn thấy bó hoa vốn đã nằm ở đó trước khi bà đến là một bó Ngôi sao của Bethlehem, bà nói: “Thiếu gia rất thích hoa này.”

Không cần Tasha trả lời cũng biết nó là do cậu mang tới, mà trong tay bà cũng là một bó tương tự.

“Cậu biết không, khi nghe thấy tin thiếu gia ra đi, tôi gần như không tin, mới đó cậu ấy vẫn còn khỏe, dù căn bệnh hành hạ cậu ấy nhưng vẫn chưa phải lúc cậu ấy từ giã cõi đời… cậu ấy vẫn còn rất tốt.”

Tasha có cảm giác tim mình nhói lên, đau thắt: “Anh ấy rốt cuộc bị bệnh gì vậy ạ?”

“Tôi cũng không rõ lắm thiếu gia bị bệnh gì, phu nhân và ông chủ không nói cho bất kỳ ai. Tôi chỉ biết là cậu ấy rất dễ mệt mỏi, thường xuyên ho khan, lúc lên cơn bệnh sẽ sốt cao, thân thể đau đớn dù chẳng bị ai đánh đập, luôn gầy gò và yếu ớt dù có được tẩm bổ cách mấy cũng không thể nào mập lên được.”

Tasha không thể nói rõ cảm giác đau lòng đang lan tràn này là gì, cậu chỉ biết mím môi, đôi mắt đã hơi hồng, cậu thậm chí có thể tưởng tượng được hình ảnh anh đang quằn quại chiến đấu với bệnh tật.

Nói đến đây, bà lại thở dài: “Cậu biết không, nhà Trenton đuổi hết gia nhân vào cái ngày trước khi thiếu gia qua đời, kể cả tôi.”

Thì ra đó là lý do bà ấy phải đeo mạng che, nếu lúc thăm viếng bị người nhà Trenton thấy mặt thì sẽ gặp rắc rối cho xem. 

Tasha sửng sốt nhưng rồi sau đó lại cau mày hỏi: “Vì sao ạ?”

Bà lắc đầu, không rõ là vì không biết nguyên nhân hay vì không muốn trả lời, chỉ nói: “Nhà Trenton có gì đó rất lạ, tôi không tin rằng thiếu gia mất vì bệnh tật, ít nhất thì bác sĩ chữa trị cho thiếu gia nói rằng nó sẽ không khiến cậu ấy ra đi sớm như vậy.”

Dường như bà đang ám chỉ có một bí mật gì đó đằng sau sự ra đi của anh, nó quá đột ngột, và cũng kỳ lạ, tựa như việc cậu không thể liên hệ với linh hồn của anh.

Tasha hỏi: “Dì này, vì sao… dì lại kể những chuyện này với con? Ý con là… chúng không phải điều có thể tùy tiện nói với một người xa lạ mà.”

“Cậu đâu phải người xa lạ, cậu là cậu bé năm đó mà thiếu gia vẫn luôn thương nhớ.”

Nói rồi không để cậu phản ứng lại, bà ngồi xuống trước bia mộ của Elias, chắp hai tay và bắt đầu cầu nguyện.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!