Trời hôm nay hiếm khi râm mát được một bữa, mặt trời bị mây che phủ, thi thoảng có gió thổi đến xua bớt cái nóng ngày hè.
Nam Trà một tay kéo vali một tay cầm điện thoại, trên lưng đeo balo, đầu đội mũ lưỡi trai, vành mũ dài che khuất khuôn mặt thanh tú mỗi lúc cậu cúi đầu.
Cậu vừa bước xuống cầu thang thì nghe thấy một giọng nam mềm nhẹ cất lên: “Đến giờ rồi à?”
“Dạ, xe khách sắp đến rồi.”
Một người đàn ông với vóc dáng thon gầy, cao ráo, người nọ vốn đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa trong phòng khách nhấm nháp ly trà hoa nhài, thấy Nam Trà mang hành trang đi xuống từ trên lầu thì đứng dậy, bước qua kéo phéc-mơ-tuya áo khoác của cậu lên đến tận cổ, nói: “Che cho kín, đừng để đi vài bữa thì đen như bộ đội, tới nơi thì gọi điện cho anh nhé.”
Nam Trà ngước mặt cười hì hì: “Em biết rồi, anh Liên ở nhà đừng có nhớ em quá đó!”
Khải Liên cốc đầu cậu một cái, đẩy mông cậu: “Mau đi, trễ chuyến xe thì đừng bảo anh chở em.”
Nam Trà nhanh nhẹn mang giày vào rồi chào tạm biệt anh Liên của cậu, sau đó kéo vali ra khỏi nhà, đi bộ đến ngã tư ở đầu đường, bên kia đường có một trạm xe khách, vừa lúc chuyến xe của cậu đã tới.
Năm nay Nam Trà hai mươi lăm tuổi, cậu hiện tại là một nhà văn kiêm họa sĩ. Sống cùng người giám hộ của cậu – anh Liên.
Khi còn nhỏ, cậu nghe anh Liên kể, sở dĩ cậu không sống cùng ba mẹ là vì họ có nỗi khổ riêng, bất đắc dĩ mới phải xa cậu, gửi cậu cho anh nhờ anh trông nom giúp.
Kể từ đó cậu sống cùng anh, được anh lo ăn học tới lớn. Năm mười tám tuổi anh đưa cậu một cái thẻ ngân hàng, giấy tờ nhà cùng một chiếc chìa khóa, nói những thứ này là ba cậu để lại cho cậu, bây giờ cậu đã thành niên, cũng nên tự giữ chúng, tiền thì anh bỏ vào sổ tiết kiệm giúp cậu, một phần bỏ vào thẻ ngân hàng để cậu dễ sử dụng. Còn ngôi nhà… chính là nơi mà lúc này cậu muốn đến.
Nghe nói, ngôi nhà này từng do ông nội cậu xây nên từ rất lâu rồi.
Nam Trà ngồi ôm balo, ngó ra ngoài cửa sổ nhìn bóng mây trên trời, tay chạm vào túi quần hơi gồ lên. Trong túi có một chiếc chìa khóa, chính là chìa khóa nhà của cậu.
Căn nhà nằm dưới quê, không quá hẻo lánh nhưng đủ để rời xa chốn thành thị xô bồ, ít khói bụi, yên tĩnh và trong lành. Lúc Nam Trà nhận được chìa khóa nhà có từng ghé qua một lần, sau đó vẫn là quay trở lại thành phố làm việc kiếm tiền, mấy năm ấy cậu còn làm họa sĩ thiết kế cho một công ty game nên không thể sống ở nơi này.
Có điều, bây giờ thì khác, cậu chuyển sang công việc tự do hơn, còn có thời gian viết lách. Chỉ là gần đây ý tưởng của cậu bị khựng lại nên cậu muốn đổi gió, bèn khăn gói quả mướp dọn tới ngôi nhà dưới quê của ông nội ở một khoảng thời gian với hy vọng làm dấy lên chút ý tưởng trong đầu mình.
Nam Trà mở balo lục lọi bên trong một chút rồi moi ra một cái bao da, bên trong bao da gói một cuốn sổ cũ, rất cũ, giấy ố vàng, ở góc còn có dấu vết bị mọt sách ăn. Nam Trà bảo quản nó rất kỹ, thứ này là của anh Liên đưa cho cậu lúc cậu sắp lên cấp hai, nói là của ông nội cậu để lại.
Trong sổ vẽ rất nhiều hình dạng và ghi chép đặc tính của những sinh vật mà cậu chưa từng thấy qua bao giờ, giống như chỉ có trong tưởng tượng. Thế nên hồi đó cậu thích nó lắm, bây giờ vẫn thích, ngay cả các câu chuyện mà cậu viết ra cũng là dựa trên những ghi chép cũ kỹ này của ông nội.
Có thể nói, tuổi thơ của cậu gắn liền với quyển sổ này, luôn đầy màu sắc cùng với trí tưởng tượng về những thứ kỳ lạ bên trong quyển sổ.
Ngồi xe vài tiếng, khi đến nơi đã là năm giờ rưỡi chiều.
Căn nhà nằm dưới triền dốc, cách trạm xe mười lăm phút đi bộ.
Nam Trà xuống xe, đứng ngửa mặt hít hà bầu không khí trong lành để hơi thở tươi mát của cây cỏ lấp đầy buồng phổi.
Hai hàng cây bên đường vang lên tiếng xào xạc, có cơn gió thổi qua cuốn theo lá vàng và mùi của con sông ở phía bên kia triền dốc.
“Hôm nay bắt được nhiều ghê.”
Một bọn nhóc choai choai chạy ngang qua trạm xe, hướng về phía cây cầu nơi con sông, ở đó có một đôi anh em tầm mười, mười một tuổi đang đứng đợi. Thấy bọn nhóc xuất hiện, đứa trẻ trông có vẻ là anh kia vẫy vẫy tay, miệng gọi: “Nhanh về thôi, trời sắp tối rồi.”
Bọn trẻ choai choai tay xách khệ nệ mấy cái giỏ tre to, mặt mày hớn hở chạy qua. Đứa nhỏ hơn tò mò nhón chân nhìn vào trong, sau đó kinh ngạc reo lên: “Quao, hôm nay mấy anh mò được nhiều ốc ghê.”
“Ừ, mang về cho người lớn xào lên rồi ăn với cơm.”
“Dạ dạ.” Đứa nhỏ gật đầu lia lịa, dáng vẻ như thể đang nghĩ tới cảnh được ăn cơm chung với ốc xào mà thiếu điều chảy cả nước miếng.
Nam Trà nhìn theo bóng dáng tụi nhóc trở về xóm nhỏ của mình ở bên kia triền dốc mà nhoẻn miệng cười, cảm thấy đúng là cậu nên đến nơi này ở một đoạn thời gian cho cái đầu đặc sệt của mình được gột rửa.
Nam Trà kéo vali đi tìm nhà mình, dù đã đến một lần nhưng đó cũng là mấy năm trước, cái hồi mười tám tuổi, bây giờ không nhớ rõ đường lắm, cũng may cậu đã sạc pin đủ cho điện thoại để dò bản đồ. Nếu không, e rằng cậu sẽ phải lạc đường một phen.
Mười lăm phút sau, Nam Trà đã đứng trước cổng nhà.
Nơi này vẫn như vậy, không có một chút thay đổi gì từ lần đầu tiên mà cậu đến xem hồi mười tám tuổi.
Có thể nói đây là cái nhà to nhất trong khu này.
Nam Trà lấy chìa khóa ra, lạch cạch mở ổ khóa sau đó kéo vali vào, nhanh chóng khóa cổng rồi đi qua cái sân nhỏ, đến trước cửa nhà.
Trước hết phải nói tới cấu trúc ngôi nhà này, Nam Trà chưa từng ở trong ngôi nhà nào đặc biệt như vậy.
Nhà được xây theo hình dấu ⸦, khoảng trống bên hông nhà được bao bởi một cái ao, trong ao trồng rất nhiều thực vật thủy sinh, không biết có cá hay không.
Nam Trà bấy giờ đã đứng trong phòng khách nhìn nội thất được bài trí xung quanh, đa số đều làm bằng gỗ, trông qua không có chút mục nát nào mà ngược lại còn rất chắc chắn, như thể nó vừa được mua cách đây vài hôm vậy.
Trong phòng khách có một cái bàn trà, một bộ ghế sofa, một cái đồng hồ cây* đặt ở bên tường gần cửa ra vào, đồng hồ khá cao và to, hoa văn điêu khắc trên mặt gỗ rất tinh xảo. Ngoài ra còn có một cái TV và giá sách nhỏ, trên tường thì treo một cái sọ trâu* to đùng cũng được khắc hoa văn để trang trí.
*Đồng hồ cây và sọ trâu:
Nam Trà buông vali và balo trên vai xuống, bắt đầu đi loanh quanh nhìn cái này sờ cái kia.
Cậu đến bên cửa sổ, mở cửa ra để thoáng khí hơn.
Lúc này, mặt trời đã buông xuống, những tia nắng cuối ngày hắt lên áng mây khiến chúng đỏ oạch như đang bốc cháy, một số tia nắng rơi xuống cái ao bên hông nhà, mặt nước phản chiếu lại bầu trời rực lửa, gió thổi gợn sóng, hoa sen trong hồ đong đưa, đẹp cực kỳ.
Nam Trà thỏa mãn thở một hơi, lại quay đầu nhìn vào phòng, trong lòng cảm thấy vui vẻ, đây đúng là nơi thích hợp để cậu nghĩ ý tưởng cho tác phẩm mới của cậu mà.
Vì ngôi nhà hình dấu ⸦, nên phòng khách nằm ở đối diện với phòng ngủ. Còn có một hành lang dài nằm phía sau phòng khách, chạy theo hình dấu ⸦. Hành lang chỉ được bao bởi ba mặt tường, mặt tường còn lại là cửa kính, có thể nhìn ra ngoài cái ao mà không sợ bị cản trở. Đây cũng chính là điểm đặc biệt của ngôi nhà này.
Bên phải phòng khách là phòng trống, Nam Trà nhìn ngó một hồi, chỉ thấy chỗ này có một cái kệ khổng lồ treo đủ loại cần câu, vợt cầu lông, còn đặt mấy dụng cụ làm vườn và đủ thứ bulong con tán, ngay bên cạnh cái kệ là một chiếc xe đạp. Ngoài ra, trên tường còn treo bức tranh sơn dầu vẽ một con cá, nhưng Nam Trà đứng nhìn mãi cũng không nhìn ra là cá gì, chỉ thấy nó giống lươn.
Phòng trống không có cửa thông ra hành lang dài bên ngoài, có lẽ gọi nó là nhà kho thì sẽ đúng hơn.
Nam Trà quay trở lại phòng khách, dùng chìa khóa mở cửa hành lang, kéo hết cửa kính qua một bên, hưởng thụ gió mát mang theo mùi cỏ và đất lùa vào trong nhà.
Trên nét cong cong của dấu ⸦ còn có một căn phòng, là phòng bếp kiêm phòng ăn, rất rộng rãi. Căn bếp sạch sẽ không nhiễm chút bụi nào, mọi thứ trong này cũng được làm từ gỗ luôn, kiểu dáng hơi cổ một xíu, thật ra từ nãy tới giờ Nam Trà không thấy được cái nào có kiểu dáng hiện đại cả, ngoại trừ cái TV và bộ sofa ở phòng khách.
Cậu đi mở tủ lạnh, bên trong không có gì, bèn kiểm tra nguồn điện rồi cắm điện cho máy chạy.
Tủ lạnh kêu è è vài tiếng rồi bắt đầu khởi động. Đợi một lát cho nó lạnh, Nam Trà sẽ bỏ vài thứ mình mang theo vào trong.
Còn ở nét gạch trên cùng của dấu ⸦, nơi đối diện với phòng khách, tất nhiên là phòng ngủ kiêm phòng làm việc.
Vì sao lại kiêm luôn cả phòng làm việc?
Thật ra trước khi đến đây, anh Liên đã cho người đến quét dọn và sắp xếp đồ đạc giúp cậu, sẵn tiện kiểm tra xem có cần sửa đổi cái gì không. Khá kỳ lạ là tuy nó cũ nhưng chất lượng gỗ được dùng trong nhà vẫn tốt lắm, không có dấu hiệu bị mối ăn, quét bụi lau dọn xong sẽ hệt như vừa được sắm về.
Mà anh Liên biết cái tật của cậu, lần nào cũng ngủ thẳng cẳng ngay trong phòng vẽ của mình, hoặc là đang ngồi viết lách, chán thì nằm trườn ra sàn nhà mà ngủ, không thèm về phòng. Vậy nên anh quyết định đả thông vách tường ngăn giữa phòng ngủ và phòng làm việc.
Trong phòng có giường lớn, có tủ đầu giường, tủ đồ, kệ sách lớn, giá vẽ, bàn lùn, vài bức tranh phong cảnh và đồng hồ treo trên vách tường. Ngoài ra còn có máy lạnh – thứ không thể thiếu vào những ngày hè nóng bức, nếu không có nó, chắc cậu sẽ héo chết.
Còn phòng tắm, nó nằm ở cái góc vuông của dấu ⸦ giữa phòng bếp và phòng ngủ. Nam Trà nhìn phòng tắm mà ngẫm nghĩ, nếu mình đi tắm mà không đóng cửa thì có thể ngắm phong cảnh và tắm tiên được luôn.
Lại nói, nhà thế này mà anh Liên bảo là không sợ trộm, Nam Trà cũng chịu thua, may là bờ tường bao xung quanh khuôn viên nhà rất cao, còn có kẽm gai bên trên bờ tường, nhưng cậu vẫn nghĩ có lẽ mình nên mua máy báo trộm về lắp cho yên tâm. Hơn nữa, cửa gì mà lắm thế này, mỗi khi đi ngủ phải khóa mệt cả người đây.
Add comment