PHONG NGOA

Chương 1: Chung cư Trùng Lai

Một chiếc taxi dừng lại bên lề đường, người ngồi ở hàng ghế sau xe lục lọi trong túi lấy ra một chiếc ví da cũ, bên trong có mấy tờ tiền mặt vừa đủ trả cho bác tài phía trước.

“Cảm ơn chú nhé.” Người thanh niên vừa đưa tiền vừa cười nói, sau đó mở cửa xe, tay ôm lấy hai thùng giấy carton to tướng bước xuống, chiếc taxi chậm rãi lăn bánh rời đi.

Gió đêm nay lồng lộng thổi tung vạt áo khoác của cậu, Hoài Sam ngửa đầu nhìn bảng tên khu chung cư đã rỉ sét trước mặt: Chung cư Trùng Lai.

Đây là một khu chung cư cũ kỹ, có thể thấy rõ điều đó vì các mặt tường bao bọc xung quanh đều đã nứt nẻ, lớp sơn nước hầu như bong tróc chẳng còn lại gì, chân tường và đầu tường bám đầy rêu xanh cùng những vệt đen không rõ lai lịch.

Hiện giờ chỉ mới tám giờ tối nhưng trên con đường Hoài Sam đang đứng lại không có lấy một người đi đường nào, vắng vẻ đến mức tiếng xào xạc của hàng cây trước cổng chung cư bị phóng đại thật lớn. Có lẽ đây chính là điểm tốt của việc sinh sống ở ngoại thành, không có sự ô nhiễm tiếng ồn, nhưng bù lại thì trị an không được tốt lắm. 

Cậu phải tốn hết hai ngày cuối tuần của mình để dọn nhà, tất cả đều đã được chuyển đến căn hộ mới của cậu bên trong chung cư, hai thùng carton trên tay này là mấy thứ vặt vãnh cuối cùng.

Cậu nhấc chân, chậm rãi đi qua cánh cổng rỉ sét.

“Bông Tuyết, dọn đồ xong hết rồi đấy hả?” Bỗng nhiên có một giọng nam khàn đặc vang lên. 

Hoài Sam dừng bước, quay đầu nhìn về phía phòng bảo vệ với ánh đèn tù mù ở ngay cổng ra vào. Bên trong là một người đàn ông trung niên mặc đồng phục bảo vệ thường thấy, ông ta ngồi trên cái ghế cũ ọp ẹp, gương mặt với hàng lông mày gần như chẳng có bao nhiêu sợi của ông ta thò ra khỏi cửa sổ mà nhìn chằm chằm vào cậu, khóe miệng nhếch lên một cách cứng đờ tạo ra điệu cười rờn rợn.

Cái biệt danh Bông Tuyết là vào hôm cậu đến xem nhà bị ông ta đặt ra, ông ta nhận xét da cậu quá trắng so với một tên thanh niên trai tráng. 

“Vâng, đây là hai thùng cuối cùng rồi.” Hoài Sam gật đầu đáp lại, trong lòng cũng không khó chịu vì cái biệt danh mới của mình, chỉ là cậu vẫn chưa thể quen được điệu cười quái gở của ông. Nghe nói di chứng sau một trận tai biến đã khiến cơ mặt của ông trở nên như vậy. 

Sau khi chào hỏi với ông, Hoài Sam nhanh chóng mang theo đồ đạc của mình đi về phía lô D, nhà mới của cậu nằm ở đó. 

Nhìn từ bên ngoài thì khu chung cư này thật sự đã rất cũ rồi, nhưng sở dĩ cậu chọn nó là vì phòng ốc bên trong đã được sửa lại khá mới. 

Cậu đã tốn không ít thời gian để tìm nơi thích hợp nhưng thời buổi này phần lớn giá nhà đều rất cao, nếu không thì cũng nằm ở vị trí cách công ty quá xa, hoặc phòng ốc tệ hại. Việc tìm được khu chung cư cũ này đối với cậu mà nói là một cái duyên không nhỏ dù nó chỉ là sự kiện vô tình mà thôi. 

Lúc ấy cậu đứng ở trạm chờ xe buýt sau khi đi xem một căn hộ giá cao nhưng chất lượng lại cực tệ hại ở nội thành, trong lòng ôm sự thất vọng cùng cực, cậu bắt gặp một tờ rơi quảng cáo mục nát được dán bừa trên cột điện gần đó. Tờ giấy đã cũ đến mức keo không còn dính chặt nữa, chỉ cần một cơn gió mạnh cũng có thể cuốn nó bay đi. Không rõ vì sao cậu lại bị thu hút bởi nó rồi tiện tay xé xuống đọc thử. 

Sẽ không có lý do gì để bạn từ chối việc đi xem thử một khu chung cư cũ đã được sửa sang bên trong với giá cả hợp lý, vị trí còn gần ngay công ty mình. Và quả nhiên, quyết định bất chợt đó mang lại kết quả tốt đẹp, đó là một căn hộ rộng rãi đã được sửa sang như mới bên trong, giá cả tiện nghi. Cậu không ngần ngại gì mà nhanh chóng ký hợp đồng ngay trước khi bị đuổi khỏi căn hộ cũ và biến thành một tên vô gia cư vì chưa tìm được nhà mới.

Hoài Sam bước vào thang máy, ấn nút, nhà cậu nằm ở tầng bảy. Giờ thì chờ chiếc thang già khọm nhưng vẫn còn dùng được này đưa mình lên trên, hiển nhiên nó đã được bảo trì rất tốt, ít nhất thì lúc đứng bên trong không có cảm giác rung lắc mãnh  liệt nào làm cho người ta sợ hãi cả. 

Ting một tiếng, cửa thang máy mở ra. Có lẽ bởi vì thùng carton vướng víu và che tầm nhìn nên Sam chỉ kịp trông thấy một bóng người cao lớn đứng trước cửa thang máy, bước chân vừa vươn ra không kịp thu về khiến cậu bất cẩn va phải người nọ, một cái thùng cứ thế rơi xuống đất làm đồ đạc bên trong đổ tung ra ngoài.

“Ối! Xin lỗi! Xin lỗi!” Cậu vội vàng nói.

“Không sao chứ? Là lỗi của tôi đứng chắn đường cậu.” Một giọng nam đáp lại, giọng nói này quen thuộc đến mức khiến cậu đang định khom người nhặt đồ đã phải ngẩng phắt đầu lên. 

Khi bốn mắt chạm nhau, Hoài Sam sửng sốt đến mức há hốc miệng, sau đó cậu giật bắn mình, hai má nóng bừng lên, buột miệng gọi: “Sếp!”

Người đàn ông đứng trước mặt cậu dường như cũng không ngờ sẽ bắt gặp nhân viên của mình ở đây, vẻ kinh ngạc không hề che giấu xuất hiện trên mặt anh. Lúc này dáng vẻ anh có phần tùy tiện hơn ở công ty, tóc mái không được chải vuốt gọn gàng mà hơi phất phơ trước trán, tuy nhiên vẫn là tác phong lịch thiệp áo sơ mi cùng với quần tây gọn gàng, có vẻ anh định đi đâu đó.

Cuộc chạm mặt bất ngờ làm Hoài Sam lúng túng tay chân, cậu vội vàng ngồi xổm xuống né tránh cái nhìn của anh, vừa nhặt đồ đạc của mình bỏ vào lại trong thùng carton vừa nói: “Xin lỗi anh, lúc nãy em không để ý nên va phải.”

“Không sao đâu.” Anh vừa nói cũng vừa ngồi xuống nhặt đồ giúp cậu, mặc kệ cửa thang máy đang dần khép lại: “Sao em lại xuất hiện ở nơi này? Bình thường tôi đâu thấy em…?”

Sam có hơi run giọng mà trả lời, mắt vẫn không dám nhìn thẳng người đàn ông trước mặt: “E-em mới thuê một căn hộ ở đây, vừa chuyển đến vào hôm qua ạ.”

“Hôm qua?” Người đàn ông khẽ cau mày.

Sam gật đầu: “Vâng, hôm qua chuyển nhà mãi đến tận khuya mới xong được một nửa, nửa còn lại hôm nay đã chuyển xong rồi… Sếp, cũng ở trong chung cư này ư?” 

Nói đến đây, cậu len lén nhìn anh một cái.

Trong lòng cậu có một bí mật. 

Cậu thích thầm người đàn ông này, thích tròn một năm kể từ khi chuyển đến công ty của anh, làm cấp dưới của anh. Bấy giờ gặp anh ở đây khiến cậu không khỏi nghĩ loạn lên, anh ấy cũng sống ở chung cư này ư? Hay chỉ là đến gặp người quen rồi ra về?

Anh nghe thấy cậu hỏi thì chỉ tay về phía cánh cửa số 709 đã khóa chặt: “Nhà của tôi ở ngay đó.”

Tin vui đến quá nhanh khiến Sam cảm thấy choáng váng, gương mặt nóng ran, cậu cố ức chế sự vui mừng của một kẻ tương tư, ra chiều vô cùng bình tĩnh dù giọng nói vẫn hơi run rẩy: “V-vậy là chúng ta trở thành hàng xóm rồi, em ở ngay phía đối diện, số 708.”

Cậu chưa từng dám tưởng tượng đến việc sẽ có một ngày mình và người thầm mến ở gần nhau tới vậy.

Anh cười nhẹ một tiếng, vươn tay bê giúp cậu thùng carton đã nhặt đủ đồ đạc rồi cùng cậu đi đến trước cửa nhà. Vừa đi vừa hỏi: “Làm sao em biết đến khu chung cư này?”

Sam ngại ngùng nhìn anh giúp mình bê đồ, trong lòng nở hoa nên cũng không muốn ra vẻ đòi lại cái thùng, ngoan ngoãn ôm thùng carton còn lại đi theo sau anh mà trả lời, lòng thì thầm nghĩ: Các thùng kia xứng đáng được cất vào tủ kính làm kỷ niệm!

“Chỉ là tình cờ thôi ạ, em trông thấy tờ rơi quảng cáo dán ở cột điện.”

“Thế à…”

Giọng anh có chút gì đó kỳ lạ, Sam nhịn không được lén nhìn anh một cái, phát hiện anh đang trở nên đăm chiêu. 

Cậu lấy làm khó hiểu: “Sao vậy anh?”

Tâm trạng mới vừa bay lên của cậu hơi chùng xuống, có phải anh không thích việc vô tình đụng mặt cấp dưới ngoài giờ làm việc không? 

Sam biết có một số người không muốn để sinh hoạt cá nhân và công việc dính dáng đến nhau, đồng nghiệp không cần phải thường xuyên giáp mặt nhau trong cuộc sống hằng ngày, việc trở thành hàng xóm sẽ khiến họ khó chịu. 

Tuy cậu thầm mến anh nhưng trên thực tế mối quan hệ của bọn họ không đủ để cậu hiểu rõ chuyện thường ngày hay toàn bộ tính tình của anh. Đâm ra hiện giờ cậu có hơi lo lắng, liệu anh có cảm thấy bị quấy rầy hay khó chịu khi phát hiện ra cậu nhân viên cấp dưới đột ngột biến thành hàng xóm của mình?

Nhưng rất nhanh sau đó anh đã thu lại vẻ đăm chiêu của mình, nghiêng đầu nhìn cậu cười cười: “Không có gì. Chỉ là cảm thấy rất bất ngờ khi có người mới dọn đến. Sở dĩ nơi này đã không còn bao nhiêu căn hộ để trống nữa, nghe nói toàn bộ truyền đơn hay quảng cáo đều đã được thu hồi cả rồi, có lẽ bọn họ để sót một tờ. Ngẫm lại thì suốt mấy năm nay thật sự không có ai chuyển đến, bởi thế mà việc em ở đây khiến tôi rất ngạc nhiên đó.”

Hóa ra là như vậy, anh ấy không ghét mình. Sam thở phào trong lòng. 

Cậu tra chìa khóa vào cửa rồi nhận lại thùng carton từ tay anh. Trong khi anh vẫn tiếp tục hỏi chuyện: “Đêm qua em ngủ ở đây rồi à?”

“Vâng.”

“Cảm thấy thế nào?”

“Rất tốt ạ, phòng ốc cách âm, không lo bị quấy rầy bởi tiếng ồn.”

“Đúng vậy, đây là một điểm tốt không thể bỏ qua của chung cư này, mọi người đều rất ý thức.” 

Nói đến đây, đề tài giữa hai người cũng không còn gì, chủ yếu là Sam vẫn khá lúng túng khi bất ngờ ở gần anh, cậu đứng nấn ná ở cửa nhà không biết nên mời anh vào hay nên tiễn anh đi, dù sao thì cậu vẫn chưa soạn đồ đạc xong, nhà cửa rất bề bộn. May là anh chủ động nói: “Được rồi, chúng ta đã thành hàng xóm, nếu có gì cần hỗ trợ cứ gọi tôi nhé, còn hiện giờ tôi có chút việc cần ra ngoài.” 

Sam gật đầu như mổ thóc, cậu chúc anh buổi tối tốt lành rồi cứ đứng chôn chân tại chỗ nhìn anh đi vào thang máy. Trước khi cửa thang khép lại, anh đột nhiên thò đầu ra nói: “À mà trời đã tối rồi, em không nên đi lung tung trong chung cư nhé, nếu muốn tham quan thì để buổi sáng hẵng đi, dù sao nơi này cũng đã cũ, trị an không được khắt khe lắm.”

Sam lại nở hoa trong lòng vì được quan tâm, cậu cười rộ lên, vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn của một cấp dưới biết nghe lời: “Vâng.”

Thang máy khép lại che mất bóng dáng anh, trên hành lang tầng bảy rốt cuộc chỉ còn lại một mình cậu đứng trước cửa nhà. Cậu mím môi một lúc rồi vuốt vuốt ngực, bình ổn lại trái tim vẫn luôn đập loạn từ nãy đến giờ của mình. 

E rằng hôm nay sẽ là một đêm khó ngủ của cậu rồi.

===========

Tác giả: Khu chung cư Trùng Lai có một bí mật mà không ai hay biết.

Phong Ngoa

1 comment

  • Lần đầu đến với ngôi nhà nhỏ xinh đây 🥺 hì hì mà các bộ được nhà mình thầu sao mà hợp cái nư mình quớ (mlem mlem). Lần đầu mình thấy tag insect trong một bộ đam luôn ấy úi giùi ui, iu nhà mình 3000 🫶💗

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!