PHONG NGOA

Chương 0: Mở đầu

Tuyết rơi dày phủ trắng mọi vật, thế nhưng nó vẫn không ngăn cản được sự náo nhiệt vốn có của thành phố này.

Một chiếc xe dừng lại trước quán rượu lớn của thành phố, cửa xe bật mở, từ vị trí ghế lái có một người đàn ông nhã nhặn bước xuống, cách người nọ ăn mặc chỉ cần nhìn lướt qua đã biết thuộc giới thượng lưu, hay ít nhất là những người phục vụ cho tầng lớp ấy.

Người nọ bung một chiếc ô đen bước đến trước cửa quán rượu, khom lưng nói: “Chủ nhân, xe đã đến.”

Thì ra ở bên trong quán rượu đang có một vị quý tộc ngồi chờ. Đó là một người đàn ông cao lớn, ăn mặc kín kẽ, áo khoác lông dài màu đen với hoa văn bạc gần như chấm đất, trên đầu đội mũ, tay đeo găng đen, cầm theo một cây gậy ba-toong. Không ai có thể nhìn thấy rõ diện mạo của người nọ bởi lẽ vành mũ đã che khuất, chỉ lộ ra góc hàm và chiếc cằm cương nghị.

Khi nghe thấy người lái xe của mình nói, người nọ gật đầu một cái, đặt ly rượu đỏ trong tay xuống và bước ra ngoài.

Người lái xe vội đi theo che tuyết cho chủ nhân của mình.

Chờ khi ngồi yên vị người nọ mới mở miệng, giọng nói trầm trầm lạnh nhạt không có chút cảm xúc nào: “Đến tửu trang ở ngoại ô.”

“Vâng.” Người lái xe đáp lời.

Ngày hôm qua ở tửu trang xảy ra một vụ náo loạn làm ảnh hưởng đến hầm rượu khiến nửa loạt rượu đang được ủ vì xô xát mà vỡ toang, tràn rượu ra khắp nơi, còn bén lửa, cháy mất một hầm rượu.

Lúc này đây người nọ ra lệnh lái xe đến đó hẳn là để xử lý việc này.

Một tiếng sau, xe đến, người lái xe một lần nữa mở rộng tán ô vì chủ nhân của mình.

Ông chủ tửu trang đã đến, quản lý không thể đón tiếp chậm trễ. Bởi vì sự tình ngày hôm qua là do hiềm khích cá nhân của ông ta với một nhóm người ngoài mới dẫn đến cuộc xung đột ấy, gây ra thiệt hại lớn, chọc giận chủ nhân. Vì vậy từ đêm qua khi nghe nói vị bá tước vừa bí ẩn lại vừa nổi tiếng khắc nghiệt sẽ đích thân đến xử lý đã khiến ông ta mất ngủ một đêm, hôm nay chỉ muốn dập đầu xin thứ tội, chỉ mong đừng đuổi việc ông ta mà thôi.

Vì vậy giữa trời tuyết rơi, ông ta đã đứng đợi từ sớm.

“Bá tước Sullivan, ngài đến rồi.”

Vẻ niềm nở của ông ta chẳng thể khiến bá tước đáp lại, ngay cả tầm mắt của ngài có dừng lại trên người ông ta hay không cũng không thể biết được, vành mũ đã che mất đôi mắt lạnh của ngài.

Bá tước chỉ phất tay một cái với người lái xe của mình rồi chống ba-toong đi vào khuôn viên tửu trang. Thái độ của ngài như vậy càng khiến quản lý thấp thỏm, nếu không phải trời đổ tuyết thì mồ hôi lạnh vì lo sợ hẳn đã chảy ướt sống lưng ông ta.

Lúc ông ta đang định cụp đuôi theo sau, ngài bá tước bỗng nhiên khựng bước, ngài hơi quay đầu, nhìn về một góc của bức tường bên ngoài tửu trang.

Ông quản lý nheo mắt nhìn theo, cặp mắt hí của ông ta phải mất một lúc lâu để nhận ra ở nơi góc tường đó đang có một thân hình bé nhỏ co rúc lại.

Một cơn gió lạnh buốt thổi qua, trong không khí mang theo vị ngọt mà ngài bá tước chưa từng ngửi thấy. Sự hấp dẫn này gần như ngay tức khắc khoá chặt lấy linh hồn, khiến đôi chân dừng bước.

Trong phút chốc ngài bá tước sinh ra chút để tâm mà cất tiếng: “Đó là ai?”

Trong góc tường, một cậu bé gầy gò đang co rúm lại, run lẩy bẩy vì gió lạnh, dù khắp thân thể là tuyết trắng đọng lại nhưng với thị lực không phải của người thường, bá tước vẫn có thể thấy rõ những vết bẩn trên tay chân và bộ quần áo rách rưới của cậu bé.

Ông quản lý nghe hỏi thì vội xun xoe lấy lòng, giải thích tỉ mỉ: “Thằng nhóc ăn xin đó đã trốn ở đấy cả buổi sáng rồi thưa ngài bá tước, lúc tôi ra đây đứng chờ ngài nó còn dám léng phéng ở trước cổng. Dám chắc nếu không phải tôi đuổi đi thì có lẽ nó đã lẻn vào trong rồi.”

Ngài bá tước chỉ lạnh nhạt nhìn ông ta: “Đuổi một kẻ ăn xin thì giỏi nhỉ. Vì sao ngày hôm qua không được việc như vậy?”

Ngài bá tước lạnh lùng buông ra một câu rồi phất áo đi thẳng vào bên trong tửu trang…

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!