PHONG NGOA

Cánh bướm

Cánh bướm

Hình ảnh trên web đã được mua quyền sử dụng, đừng mang đi nơi khác.

“Kẻ tầm xác và nghệ thuật hắc ám của anh ta đã khiến tôi bị thu hút. Có điều, tôi sẽ không mong muốn ‘được’ trở thành một trong những tác phẩm của anh ta đâu…”

Hồi thứ I: Cánh bướm

Thời tiết chiều hôm nay rất đẹp, trong trẻo và ít nắng, mây trắng trôi nhẹ trên đỉnh đầu.

Ở trạm chờ xe buýt vắng vẻ có một thanh niên với vóc người cao ráo, đầu đội mũ lưỡi trai, lưng đeo ba lô, tay ôm một cái lọ thủy tinh, im lặng ngồi chờ ở đó.

Nếu nhìn kỹ, bạn sẽ phát hiện trong lọ thủy tinh có một thứ gì đó.

“Này anh bạn, con bướm của anh đẹp thật. Bắt ở đâu thế?”

Trong trạm chờ chỉ có tên thanh niên cùng một gã đàn ông, gã ta chỉ vào cái lọ, có phần thích thú và tò mò hỏi.

Tên thanh niên ngước mặt lên cười một cái, giơ ra cho gã xem: “Thế nào? Đẹp chứ? Tôi phải tốn không ít sức mới tóm được nó đấy.”

Lúc này gã đàn ông mới được nhìn kỹ, đó quả là một sinh vật tuyệt phẩm, xem đôi cánh màu đen kia, thi thoảng còn vì khúc xạ tia sáng mặt trời mà nổi lên những vân màu uốn lượn, sắc đen đặc từ gốc cánh chuyển dần thành màu trắng bạc khi ra đến viền cánh vô cùng độc đáo.

Trùng hợp làm sao, gã đàn ông cũng là một người thích sưu tập côn trùng, gã chưa từng thấy loài bướm nào trông như thế này. Gã nhìn chòng chọc vào con bướm hồi lâu, ngắm nghía nó.

Bướm nhỏ dường như cảm nhận được ánh mắt của gã, nó bất an, đập cánh bay tứ tung bên trong lọ nhưng không cách nào thoát ra được.

Tên thanh niên thấy vậy bèn gõ vào chiếc lọ: “Này, đừng bay loạn!”

Bướm nhỏ lập tức ngừng bay, đậu dưới đáy lọ mà vỗ cánh nhè nhẹ.

Hắn ta hài lòng nhìn nó rồi nói với gã đàn ông cũng đang kinh ngạc bên cạnh: “Nó còn nghe hiểu lời tôi nữa kìa.”

Gã đàn ông cảm thấy rất thú vị, tấm tắc khen một hồi thì bất chợt nhìn ra một điểm khác thường, gã chỉ tay vào phần bụng dưới của nó: “Ủa, sao lại có kim? Nó là bướm hay ong vậy?”

“Hửm?” Tên thanh niên cũng tò mò kề sát mặt vào lọ mà quan sát. Chỉ thấy ở chóp đuôi của con bướm có một cây kim nhỏ giống như ong.

“Chắc là loài bướm lạ nào thôi. Tôi bắt được nó trong khu rừng nhỏ bên kia.” Vừa nói hắn vừa hất đầu về một phía: “Dù sao thì cũng là sinh vật trong rừng, có gì đó khác lạ cũng bình thường thôi.”

Hôm nay là cuối tuần, hắn bắt một chuyến xe ra khỏi thành phố để ngao du, vào rừng tìm kiếm côn trùng về sưu tập. Lúc thấy con bướm này hắn đã vô cùng hưng phấn, phải tốn không ít công sức mới tóm được nó. Khi trở lại trạm xe ngồi chờ thì vô tình gặp được gã đàn ông này.

Gã nghe hắn ta kể thì cảm thán: “Tôi cũng thích sưu tập côn trùng, ở nhà có rất nhiều tiêu bản bọ cánh cứng và bướm, khu rừng nhỏ kia tôi đi qua không biết bao nhiêu lần mà chẳng bắt được con côn trùng xinh đẹp nào. Anh bạn đúng là may mắn.”

Thanh niên bật cười, hắn ta ôm lọ thủy tinh vào lòng: “Tôi cũng cảm thấy vậy, chuyến đi lần này quả nhiên không uổng phí mà.”

Gã đàn ông cũng cười, cả hai cùng trò chuyện một lúc thì xe buýt rốt cuộc cũng đến, nhưng đây không phải chuyến mà gã đàn ông chờ. Vì thế tên thanh niên đành chào tạm biệt rồi bước lên xe, mang theo con bướm về nhà.

Nhà hắn nằm trong thành phố, cũng không to lắm nhưng với một kẻ độc thân như hắn thì đã quá đủ rồi.

Nhà có một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một phòng làm việc.

Trong nhà hơi bề bộn, hắn vừa về tới đã chui vào phòng làm việc, hào hứng lôi lọ thủy tinh ra. Hắn đặt lọ thủy tinh lên bàn, ngắm nghía sinh vật bên trong một lúc mới cẩn thận mở nắp.

Bướm nhỏ lập tức bay ra ngoài nhưng bị hắn nhanh tay bắt lại được, hắn cười hì hì nhìn nó: “Bay đi đâu?”

Sau đó một tay hắn cầm con bướm, một tay lấy miếng xốp và một mớ kim gút ra. Thật điêu luyện mà tách hai cánh bướm, cẩn thận không để cánh bị rách, đè nó nằm trên miếng xốp.

Bướm nhỏ điên cuồng đập cánh giống như muốn thoát khỏi nhưng vô ích, ngực nó chỉ trong chớp mắt đã bị một cây kim đâm thủng, ghim vào miếng xốp.

Lúc này tên thanh niên mới buông tay ra, bướm nhỏ vì đau đớn mà giãy giụa, nhưng càng giãy lại càng đau.

Tên thanh niên vui vẻ nhìn cảnh tượng này, có thể nói đây là một trong những giai đoạn mà hắn thích nhất khi làm tiêu bản. Hắn sẽ không giết con vật ngay mà sẽ dùng kim đâm nó, ghim sống trên miếng xốp rồi thưởng thức cho đến khi nó chết đi mới dùng dung dịch ướp xác rồi biến nó thành tác phẩm của mình.

Đây là một bí mật nhỏ của hắn, không giống với những nhà sưu tầm khác, bọn họ không biết quá trình này thú vị và vi diệu như thế nào, chỉ có hắn mới hiểu được.

Bướm nhỏ bị đau đớn làm cho hoảng loạn, nó không ngừng đập cánh giãy giụa. Một chốc sau, tên thanh niên dường như nhận ra vấn đề, nếu cứ tiếp tục để con bướm giãy thì đôi cánh xinh đẹp kia sẽ bị rách mất, công sức vất vả lùng bắt của hắn sẽ đổ sông đổ biển. Vì vậy hắn bèn lấy thêm một cây kim nữa, đâm vào bụng nó. Lần này, bướm nhỏ đã hoàn toàn bị ghim cứng trên miếng xốp, không cách nào ưỡn mình giãy giụa, tên thanh niên bấy giờ mới hài lòng.

Nhưng không được nhìn thấy sinh vật nhỏ bé yếu ớt này quằn quại thì cũng chẳng còn gì thú vị. Vì vậy hắn đi đến bên tủ đồ, lấy ra không ít chai lọ đựng đủ loại dung dịch dùng để ướp xác, dường như chúng thiếu vài thứ, hắn lục lọi một trận nhưng không tìm được thì bực tức hừ một tiếng: “Hết mất rồi!”

Hắn phải rời khỏi nhà để đi mua, trước khi đi còn không quên âu yếm khều đôi cánh của bướm nhỏ, nói: “Đợi một lát, chờ tao trở về mày sẽ được hóa thành một tuyệt tác xinh đẹp.”

Hồi thứ II: Người đẹp bên dưới cửa sổ

Nó đâu rồi? Nó đâu rồi?

Tên thanh niên điên cuồng tìm kiếm quanh phòng, thế nhưng hắn không tài nào tìm được con bướm xinh đẹp của mình. Trên cái bàn làm việc nằm chỏng chơ một mẫu xốp và hai chiếc kim gút mà vốn dĩ đã ghim cứng con bướm ở đó.

Hắn vô cùng tức giận, gần như muốn hất tung cả bàn làm việc, một vài cuốn sách trên bàn đã bị hắn gạt phăng đi, ngay cả lọ thủy tinh dùng để đựng bướm cũng bị hắn nổi điên đập nát.

Hắn lại không khống chế được tính tình nóng nảy của mình.

Đúng lúc này, từ đâu đó bỗng truyền đến tiếng khóc sụt sịt, tên thanh niên lập tức dừng lại, hắn nghiêng tai lắng nghe, tiếng khóc dường như rõ hơn, nó đến từ phía cửa sổ.

Ở thành phố, giữa các ngôi nhà gần như không có khe hở, nếu có thì ấy chỉ là một con hẻm nhỏ vừa đủ để một người đi qua, việc bọn trẻ con thích chơi đùa có thể trốn học và la cà trong những con hẻm như thế là thường xuyên xảy ra. Và hắn ghét nhất là điều đó, từng có một tên nhóc chui vào con hẻm bên cạnh nhà hắn, sau đó phát hiện trong phòng hắn trưng bày một ít tiêu bản bọ cánh cứng đã cạy cửa sổ và lẻn vào lấy cắp. Từ lần đó, hắn thề là chỉ cần thấy bất kỳ tên nhóc nào lảng vảng ở con hẻm bên cạnh thì sẽ dạy cho nó biết một bài học.

Hắn đang vô cùng tức giận vì mẫu vật xinh đẹp của mình không rõ sao lại biến mất, lúc này còn nghe thấy tiếng người khóc ngoài cửa sổ, cơn giận lại càng cao hơn. Hắn xông đến, bật tung cửa sổ ra quát lớn.

Tiếng khóc bỗng chốc im bặt.

Tên thanh niên hung hăng liếc mắt xung quanh để tìm kiếm nhưng không có dấu hiệu của bất kỳ ai. Bấy giờ hắn mới ngó xuống phía dưới, sau đó không kịp phòng bị mà đờ người ra.

Có kẻ trốn bên dưới bệ cửa sổ nhà hắn, nhưng không phải bọn nhóc con mà hắn căm ghét, đó là một thiếu niên vô cùng xinh đẹp với mái tóc đen như mực, có điều nhìn kỹ lại phát hiện đuôi tóc là màu bạc. Thân thể cậu gầy gò, co rúm lại khi nghe thấy tiếng bật cửa và tiếng quát lớn của hắn. Gương mặt giàn giụa nước mắt ngẩng lên nhìn đầy hoảng sợ.

Tên thanh niên thất thần một lúc thì hớt hải nhảy thẳng ra ngoài cửa sổ: “Sao lại thế này, em là ai? Sao lại ngồi ở đây?”

Hắn tự nhận mình là một nghệ thuật gia, là kẻ yêu cái đẹp đến phát cuồng, sao có thể làm ngơ trước thiếu niên này.

Hắn phát hiện cậu không mặc đồ, cứ run lẩy bẩy mà rúc vào vách tường. Hắn lập tức cởi áo khoác trên mình ra, cơn nóng giận ban nãy đã xẹp xuống không còn chút bóng dáng, như thể hai người khác nhau, hắn dịu dàng choàng áo lên cho thiếu niên rồi hỏi lại: “Tại sao em lại ở đây?”

Thiếu niên hơi động đậy, ngẩng gương mặt tinh xảo nhìn về phía hắn, đôi mắt đen lóng lánh chứa đầy nước mắt, cặp môi mọng đỏ mấp máy nói: “Em bị người xấu bắt nhưng trốn được, em đã nghĩ trốn ở đây có lẽ sẽ không bị tìm thấy.”

Tên thanh niên cau mày, phát hiện trên ngực và bụng thiếu niên có hai vết thương tròn tròn rất lạ, máu rỉ ra từ đó. Hắn tỏ vẻ tiếc thương, dịu dàng vuốt mái tóc đen mềm của cậu: “Em vào nhà tôi đi, sẽ không có kẻ xấu nào bắt được em đâu.”

Thiếu niên dè dặt nhìn hắn hồi lâu như để xác nhận hắn có đáng tin cậy hay không?

Một lúc sau, cậu rụt rè giơ hai tay ra như muốn được bế lên, dùng đôi mắt ẩm ướt bày tỏ sự tin tưởng của mình với hắn.

Đối với tên thanh niên mà nói, ngoại trừ các loại côn trùng thì đây là lần đầu tiên hắn gặp được một người đẹp như vậy, khiến hắn xao xuyến khó nhịn, lòng thương tiếc dâng cao, không nói hai lời lập tức bế người lên rồi đưa vào nhà.

Hồi thứ III: Bộ sưu tập

“Em tên gì?”

“Em tên Đan.”

“Nhà ở đâu? Làm sao để đưa em về?”

Đan cụp mi mắt, im lặng không nói.

Cậu được tên thanh niên cho mượn một bộ quần áo, nó rất rộng, khi cậu ngồi bó gối trên sofa trông như một cục tròn vo nho nhỏ.

Một lúc lâu sau tưởng chừng cậu sẽ không trả lời thì cậu lại rụt rè lên tiếng: “Em không biết đường về, em bị người ta đưa đến đây.”

Tên thanh niên nghe vậy thì sửng sốt, sau đó hắn bỗng nở nụ cười. Quá tốt, hắn còn đang nghĩ cớ để giữ cậu thiếu niên xinh đẹp này ở lại.

Hắn dịu dàng vuốt tóc cậu: “Vậy em cứ ở lại đây đã, chờ khi vết thương của em khỏi hẳn rồi chúng ta cùng nhau tìm đường về. Được chứ?”

Đan gật đầu, cậu rụt rè sờ sờ nơi ngực và bụng vừa được thanh niên trước mặt băng bó.

“Cảm ơn anh.”

Từ ngày hôm đó, trong nhà hắn có thêm một cậu thiếu niên xinh đẹp hoàn hảo. Cậu biết nấu cơm, biết dọn dẹp và giặt giũ, mỗi khi hắn kết thúc công việc đều có một bữa tối thịnh soạn và mỹ nhân cười ngọt ngào.

Tất cả đều bình thường ngoại trừ vết thương trên người Đan, nó vẫn luôn trông rất tệ nhưng Đan dường như không biết đau là mấy, thỉnh thoảng cậu chỉ khó chịu mà sờ sờ băng gạc.

Buổi tối, Đan sẽ ngủ chung một giường với hắn, bị hắn ôm trong lòng sờ mó nhưng không hó hé gì. Hắn rất hài lòng, cậu thiếu niên này là một người biết điều, không uổng công hắn giữ cậu ở lại, cho cậu ăn cho cậu mặc.

Rất nhiều lần hắn không ngừng ảo tưởng vẻ đẹp của cậu sẽ thăng hoa như thế nào khi bị giày vò đau đớn ở trên giường, tựa như con bướm đen mà hắn để sổng mất giãy giụa trên miếng xốp khi bị hắn ghim kim vào ngực và bụng.

Nhưng hắn không vội, hắn muốn chờ đến khi mình hoàn thành xong tác phẩm đang làm dang dở, tặng nó cho cậu, rồi lại đè cậu xuống, biến cậu thành một trong những tác phẩm của mình thì sẽ càng tuyệt vời hơn nữa. Đó hẳn sẽ là giây phút trọng đại trong quãng thời gian làm một kẻ sưu tầm tiêu bản, bởi vì tác phẩm lần này của hắn không còn là bướm hay côn trùng nữa, cũng không phải là một con vật nào đó, mà là một thiếu niên xinh đẹp.

Ngày hôm đó, như mọi lần, tên thanh niên nhốt mình trong phòng làm việc từ sáng cho đến khi trời gần tối vẫn chưa bước chân ra ngoài. Căn phòng này Đan không được bước vào, hắn không cho cậu vào, nói rằng trong này chứa rất nhiều thứ quan trọng đối với hắn. Cậu cũng là người rất biết điều nên sẽ không làm trái ý hắn, chỉ đứng phía trước mà gõ cửa: “Anh ơi, ra ăn cơm.”

Từ bên trong truyền ra tiếng động hơi ầm ĩ, một lát sau cửa bật mở, tên thanh niên tươi cười bước ra ngoài. Nhìn dáng vẻ của hắn, Đan đoán tâm trạng hắn hiện rất vui vẻ.

Cậu tò mò ngó vào trong trước khi cánh cửa kịp khép lại, cậu trông thấy có vài hộp kính không rõ trưng bày thứ gì bên trong, rất nhiều hộp, còn có một chiếc bàn làm việc dài đặt đầy đồ dùng.

Cạch.

Cửa khép, Đan dời tầm mắt đi, mỉm cười nói: “Ăn cơm thôi.”

Đáng lẽ bữa tối này không có gì đặc biệt xảy ra cho đến khi cả hai nghe thấy tiếng động khác thường truyền đến ở bên ngoài. Đan buông chén cơm xuống: “Em ra ngoài xem thử.”

Có điều cậu đi khá lâu, tên thanh niên lấy làm quái lạ nên cũng đi ra cùng. Hắn thấy Đan đứng ngây người trước cửa, hai mắt đăm chiêu nhìn về xa xa. Hắn cũng bước đến gần, thử nhìn theo hướng của cậu.

Hóa ra ở gần đó có một đám trẻ con đang túm năm tụm ba quanh một con vật đáng thương, con vật dường như bị hành hạ rất đỗi đau đớn, nó thoi thóp không kêu nổi một tiếng, hai mí mắt gần như dính vào nhau vì máu khô, tứ chi gãy xương cong vẹo thành hình thù kỳ quái. Một vài đứa nhóc trong số đó không ngừng dùng cành cây nhọn chọc vào bụng con vật khiến nó giật giật hai cái rồi nằm im thin thít, dường như đã chết.

Tên thanh niên liếc mắt nhìn Đan một cái sau đó nắm tay cậu kéo ra ngoài, vừa đi vừa lớn tiếng quát đuổi hết đám nhóc đang cười đùa quanh con vật đi.

Khi đến gần mới biết, hóa ra kia là một con mèo con, bị bọn nít quỷ đùa cợt đến mức không còn rõ hình thù, chết trong đau đớn.

Tên thanh niên chậc một tiếng, thả tay Đan ra, hắn dùng mũi chân lật xác con mèo, bình luận: “Lũ nhóc cấp hai kia thật đúng là… thô lỗ hệt như bộ dáng của chúng nó.”

Hắn nói đến đó thì chợt nhớ lại quá khứ của mình, ảo não: “Tuy là hồi đó tôi cũng không khác mấy, nhưng mà ít ra thì con mèo bị tôi chơi đùa trông không có dơ bẩn như vậy.”

Hắn bỗng dưng chuyển giọng, ra chiều thật hối hận biết bao: “Lẽ ra ngày trước tôi không nên chà đạp bọn chúng nát bươm như thế này, mà nên dùng dao điêu khắc chúng, vẽ lên thân thể chúng những họa tiết tinh xảo.”

Nói rồi hắn nhìn Đan cười cười: “Cũng may sau đó tôi có tham gia một khóa học vẽ, có hoa tay nên vẽ rất tốt. Em đừng cười tôi, bây giờ tôi đã biết cái gì là nghệ thuật.”

Nói rồi hắn ngồi xổm xuống, tìm trên mặt đất mấy cành cây nhọn dính máu mà bọn trẻ lúc nãy đã cầm qua, dùng nó lật giở xác con mèo, kể: “Từ năm cấp ba tôi đã bắt đầu làm bộ sưu tập cho riêng mình, có đôi khi là sâu bọ ong bướm, có đôi khi là động vật, đều được tôi ướp xác rồi tạo hình. Cái quan trọng trong bộ sưu tập của tôi không chỉ là diện mạo bên ngoài của con vật, mà còn là biểu cảm của chúng. Tôi thích nhất là vẻ mặt đau đớn sợ hãi, đó là thứ biểu cảm vô cùng xinh đẹp, ngắm mãi không chán.”

Hắn nói đến đó thì sực nhớ ra một điều: “A, Đan à, chắc là em không biết rồi nhỉ, dù sao thì phòng làm việc của tôi em không được phép tự tiện vào mà. Không sao, hôm nay tôi vừa hoàn thành xong một tuyệt tác, cho em xem cũng không thành vấn đề.”

Nói rồi hắn đứng dậy phủi phủi ống quần, kéo tay Đan vào nhà.

Từ đầu đến cuối, Đan chỉ lẳng lặng lắng nghe, không có lấy một chút phản ứng quá khích nào. Điều này khiến tên thanh niên vô cùng vui mừng, ngày trước từng có người biết đến bộ sưu tập của hắn sau đó mắng hắn bệnh hoạn biến thái. Hắn rất tức giận, nhưng rồi hắn lại nghĩ: Mình tức giận với một kẻ không hiểu nghệ thuật thì có được gì đâu. Vì vậy sau khi bệnh dễ cáu gắt và nổi nóng của hắn tái phát xong, hắn nhìn người kia nằm trên sàn với cái đầu bẹp dí, tiện tay vứt cây búa dính đầy tủy não đi, quyết định không lãng phí formol để ướp cái xác chẳng có một tí nghệ thuật này.

Những kẻ mắng chửi hắn bệnh hoạn đều không xứng đáng được bảo tồn như các tác phẩm nghệ thuật.

Hắn dẫn Đan vào nhà, niềm hưng phấn khiến hắn không buồn để ý đến cơm nước đang ăn dở, hắn hào hứng móc ra một cái khăn đen, nói muốn bịt mắt Đan lại.

Đan để cho hắn muốn làm gì thì làm, điệu bộ vô cùng ngoan ngoãn và nghe lời khiến hắn càng thêm nôn nao khó tả.

Hắn dắt cậu vào chốn thiên đường của hắn rồi mở bịt mắt ra. Hắn nhìn cậu chằm chằm, muốn trông thấy vẻ mặt mà hắn chờ mong.

Đan ngơ ngác, xung quanh cậu là rất nhiều xác động vật đã được ướp qua, một vài con chuột bạch, có chim chóc, thỏ, nhím, sóc bay, mà nhiều nhất vẫn là chó mèo và côn trùng.

Điểm chung của tất cả chúng là mang những tư thế vặn vẹo khó hiểu và những biểu cảm đau đớn quằn quại khác nhau, có con nhe răng trợn trừng mắt, có con cơ mặt co quắp lại, có con thì há to miệng, có con lại như đang cắn lưỡi,… Xung quanh chúng thì được trang trí bởi rất nhiều thứ, hoa khô, thạch anh, tiêu bản bướm và côn trùng,… mang theo màu sắc cổ tích quái lạ.

Mà ‘tác phẩm’ được đặt trên bàn làm việc thì vẫn chưa lồng kính, có lẽ nó chính là ‘tuyệt tác’ vừa hoàn thành mà hắn ta nhắc đến.

Đó là một con mèo trưởng thành với bộ lông trắng muốt bị giải phẫu tách rời các bộ phận, dây leo khô được sắp đặt trông như lò xo gắn kết những bộ phận tách rời đó, tất cả đều được cố định lại trên một bãi cỏ nhân tạo nho nhỏ. Điểm nhấn của ‘tuyệt tác’ này có lẽ là phần đầu của dây leo được xỏ xuyên qua một hốc mắt trống rỗng của con mèo, tròng mắt nơi đó không rõ dùng chất gì bảo quản mà vẫn trong suốt tựa như khi còn sống, nó được dán vào dây leo khô, lơ lửng phía trước cái đầu mèo với biểu cảm gào thét, khiến con mèo thoạt nhìn như đang đuổi bắt với nhãn cầu của mình.

Tên thanh niên thấy Đan đảo mắt đến tác phẩm ưng ý nhất của mình, hắn vội vàng dắt tay cậu đến gần, kể: “Con mèo này rất hung dữ, lúc cắt tay chân nó ra nó suýt thì cấu lủng thịt tôi, mà khó nhất là công đoạn móc mắt, nó giãy kinh lắm, tôi phải tốn không ít sức mới đảm bảo được tròng mắt vẫn còn nguyên đó.”

Vừa nói hắn vừa sờ cái mặt mèo đã được bảo quản rất kỹ: “Bí quyết để tạo ra biểu cảm xinh đẹp này là phải làm mọi thứ khi con mèo còn sống đó. Rất tốn sức.”

Nói rồi hắn cười hỏi: “Sao nào? Có đẹp không Đan? Hay là em cũng thấy tôi bệnh hoạn?” Tựa như kẻ đã bị hắn nện búa vào đầu.

Đan vẫn dán mắt vào con mèo và sợi dây leo quấn lấy nó, trên dây leo còn đính những đóa hoa vàng nho nhỏ được sấy khô, trên lưng mèo thậm chí còn có một con bướm đen đang đậu.

Cậu đáp: “Rất đẹp, thì ra còn có thể sáng tạo như vậy.”

Cậu sờ tay lên cánh bướm kia, phát hiện cánh bướm được bảo quản rất tốt, bụi phấn trên cánh không hề dính vào tay cậu.

“Con bướm này ở đâu ra vậy anh?”

Hắn ta đang vô cùng hài lòng với câu trả lời của Đan, nghe thấy cậu hỏi thì nhiệt tình kể: “Tôi bắt nó trong khu rừng ở vùng ngoại ô phía tây. Vài ngày trước tôi bắt được một con còn đẹp hơn thế này, nhưng nó sổng mất rồi, nếu không thì tác phẩm này còn có thể đẹp hơn nữa. Thật đáng tiếc.”

Đan gật đầu: “Đúng vậy, thật đáng tiếc.”

Hắn khẽ cười, bỗng dưng nâng tay sờ sờ đuôi tóc của cậu: “Em biết không, nhìn em tôi nghĩ ngay đến con bướm đó, màu cánh của nó cũng hệt như màu tóc của em vậy, viền cánh cũng là màu trắng bạc xinh đẹp.”

Đan nghiêng đầu, ngây thơ hỏi lại: “Thật sao?”

“Đôi khi tôi nghĩ có khi nào em là do nó biến thành.”

Đan nghe vậy thì nhoẻn miệng, nở một nụ cười khiến hắn rung động.

Sau đó cậu không nói gì, chỉ kéo tay hắn đi ra ngoài: “Ăn cơm tiếp thôi, sau đó…có thể cho em tiếp tục ngắm gian phòng này không?”

Hồi thứ IV: Tuyệt tác tạo thành

Tên thanh niên cho phép Đan ở trong phòng làm việc của mình nhìn ngắm đủ thứ. Cậu dường như thích nhất tác phẩm con mèo trắng đuổi bắt nhãn cầu, cậu cứ nhìn nó không chớp mắt.

“Tặng em đó.”

Đan lấy làm kinh ngạc: “Tặng em ư? Vì sao chứ?”

Hắn sờ sờ tóc Đan: “Những thứ đẹp đẽ xứng đáng dành cho em.”

Giống như bị câu nói này của hắn làm cho rung động, Đan dịu dàng nhìn hắn hồi lâu sau đó chủ động nắm lấy tay hắn, kéo đến đặt lên eo mình.

Cậu cắn môi thỏ thẻ: “Anh thật tốt quá, em nên làm sao để báo đáp anh đây?”

Vừa nói cậu vừa xáp đến, gần như dán toàn thân lên người hắn.

Tên thanh niên chưa từng nghĩ Đan sẽ chủ động như vậy, hắn gần như không cho rằng cậu sẽ đi quyến rũ mình, quãng thời gian giữ cậu ở bên cạnh không một ngày nào là không suy nghĩ xem hắn nên làm gì để tận hưởng cậu.

Đầu tiên có lẽ sẽ xâm chiếm cơ thể cậu, để cậu đạt cực khoái, sau đó sẽ trói cậu lại, vừa đánh vừa làm tình, chiêm ngưỡng vẻ mặt cậu. Lại sau đó, hẳn là những thứ mới mẻ hơn, như rạch lên da thịt cậu, bóp cổ cậu cũng là một ý tưởng không tồi. Chờ đến khi thưởng thức xong mọi loại biểu cảm của cậu, hắn sẽ chọn cái đẹp nhất, sau đó bắt tay vào công việc…

Hắn gần như không thể kiềm chế được cơn hưng phấn của mình, ngay tại phòng làm việc mà nhanh chóng lột sạch đồ cậu ra.

Đúng là một cơ thể xinh đẹp không gì bằng, hắn thầm nghĩ, nếu chỉ chặt đầu để dùng biểu cảm gương mặt thôi có lẽ là quá phí phạm. Cơ thể này phải được tận dụng!

Hắn si mê sờ soạng toàn thân Đan, nhìn da thịt cậu đỏ lên mỗi khi bị vuốt ve thô bạo, ngay cả bộ phận sinh dục cũng nhỏ hồng đáng yêu khiến hắn chỉ muốn nuốt luôn vào bụng.

Đan khẽ ưỡn bụng, nhỏ giọng hỏi: “Em có đẹp không?”

“Rất đẹp.”

Câu trả lời này khiến Đan run lên, sau đó cậu lập tức quắp chân lấy hông hắn, bày ra tư thế gọi mời mà ưỡn hạ thân lên, thế nhưng vẻ mặt lại đầy ngượng ngùng: “Mau ôm em đi.”

Đây là trận làm tình kỳ quái và kích thích nhất mà tên thanh niên từng được làm, Đan dường như là một người thích nắm giữ quyền chủ động nhưng lại luôn tỏ ra ngại ngùng. Cậu khi thì mạnh bạo đẩy ngã hắn, nhét dương vật của hắn vào trong cơ thể rồi mặc sức đong đưa, khi lại trở nên yếu đuối mà nằm dài ra thảm lót sàn, mở rộng hai chân để hắn đâm chọc, miệng rõ ràng là kêu khóc nhưng thân thể lại luôn uốn éo gọi mời.

Hắn kìm không được nữa rồi, hắn muốn biến gương mặt đang hiện đầy vẻ vui thích kia thành một thứ gì đó mang cảm giác đau đớn khó chịu.

Hắn chộp lấy cần cổ mảnh mai nhỏ bé của cậu, siết mạnh, đè nghiến. Hắn cảm thấy mình không thể chờ được nữa, hắn muốn nhìn thấy cậu trợn trừng mắt lên, vì ngạt thở mà phải thè lưỡi ra, hốc mắt vì bị sung huyết mà lồi ra, hắn muốn nhìn thấy cậu quằn quại trong cơn khoái cảm!!!

Lực tay hắn rất mạnh, chỉ vài giây mà cổ Đan đã bị siết cho trắng bệch, gương mặt đỏ như máu, cậu khó khăn hít thở, đau đớn kéo lấy tay hắn, giãy giụa muốn tránh thoát.

Nhưng nào có dễ như vậy? Hắn sẽ không dễ dàng buông tay ra, hắn cảm thấy mình sắp đến cao trào rồi. Chính là như vậy, đau đớn giãy giụa đi!!

Hắn càng lúc càng húc mạnh vào người cậu, tay không hề buông ra. Thẳng đến khi Đan trợn trừng cặp mắt trắng dã của mình, gương mặt sung huyết đến mức dường như máu có thể chảy ra từ hốc mắt bất cứ lúc nào, thân dưới bị húc đến không còn cảm giác. Tên thanh niên gầm lên một tiếng, bắn tinh thẳng vào bên trong cơ thể cậu.

Hắn thở hồng hộc, lúc bấy giờ mới buông tay ra.

Thế nhưng không chờ hắn định thần lại thì người dưới thân bất ngờ trở mình, đảo lộn vị trí cả hai, đè hắn xuống dưới.

“Đan?”

Tên thanh niên vừa cười vừa thở dốc. Rất tốt, cậu chưa chết, hắn có thể tiếp tục.

Nghĩ vậy, hắn lần mò đưa tay vuốt lên đùi cậu, thế nhưng điều kinh hãi xảy đến vào đúng lúc này.

Đôi mắt đã trợn đến trắng dã của Đan dần bị màu đen chiếm cứ, tựa như vết dầu loang trên mặt biển, nó loang dần rồi bao phủ toàn bộ tròng mắt.

Cậu nhìn hắn, nụ cười kéo đến tận mang tai, giọng nói cũng biến đổi, mang theo âm điều the thé quái dị mà cười dài.

Trong cái cau mày đầy khó hiểu của tên thanh niên, Đan bắt đầu ưỡn thân mình. Ở nơi mà hắn không nhìn thấy, da thịt cậu bắt đầu nứt ra, những lớp thịt đỏ hỏn không ngừng nở rộ như một đóa hoa, có thứ màu đen gì đó sắp sửa chui ra từ giữa các thớ thịt.

Tay chân mảnh khảnh của cậu cũng dài ra, teo nhỏ lại, từ dưới da trồi lên những chiếc gai đen li ti, nó cạ trúng bụng tên thanh niên để lại những vết cứa.

Ngay cả gương mặt xinh đẹp cũng dần biến đổi, tóc rụng đi, một lớp da sần sùi phủ lên khiến cậu tựa như một con côn trùng nhưng mang biểu cảm người.

Chỉ trong tích tắc, Đan đã từ một thiếu niên xinh đẹp biến thành quái vật, tay chân dài ngoằng, sau lưng dang ra một đôi cánh đen khổng lồ, cái đầu không ngừng nghiêng qua nghiêng lại quan sát người dưới thân.

Tên thanh niên đã sớm không còn biểu cảm sung sướng sau cuộc làm tình vừa rồi, hắn trợn trừng mắt, cứng đờ cả người.

Đây là thứ kinh tởm gì vậy?

Hắn muốn đẩy cậu ra nhưng kinh hãi phát hiện mình không tài nào cử động được.

Đan ngồi trên người hắn khẽ rung rung đôi cánh, mỗi khi rung lên sẽ có một đám phấn rơi xuống, dính vào da hắn mang theo cảm giác tê rần.

Đan hơi nhúc nhích thân dưới, phát hiện ra bộ phận sinh dục của tên thanh niên chôn trong người mình đã mềm nhũn, cậu nhếch miệng cười khiến gương mặt xinh đẹp lai với côn trùng càng trở nên kinh khủng hơn. Giọng nói the thé rợn người: “Làm sao vậy?”

Nói rồi dường như tự nhận ra vấn đề, cậu dùng hai cánh tay dài ngoằng của mình sờ sờ mặt: “À, hóa ra gương mặt xinh đẹp không còn nữa, khiến anh không hưng phấn nổi.”

Cậu lại nhếch miệng, chậm rãi leo xuống khỏi người hắn.

Lúc này, ngay cả thân dưới của cậu cũng không còn giống con người, bụng hơi phình lên tựa như bụng côn trùng.

Cậu vỗ vỗ cánh bướm: “Nhưng mà vẫn còn đôi cánh này, chẳng phải anh khen nó rất đẹp sao?”

Tên thanh niên không tài nào cử động được, ngay cả nói chuyện cũng không thể, chỉ biết trợn trừng mắt. Tuy là vậy nhưng chỉ cần nhìn biểu cảm của hắn cũng đủ biết hắn đã nhận ra đôi cánh quen thuộc này. Kia chẳng phải là của con bướm đã bị sổng sao?

Chẳng trách trên ngực và bụng Đan lúc ban đầu có lỗ thủng, chẳng trách tóc Đan cũng có màu tựa như đôi cánh.

Hắn cố hết sức khép mở miệng: “Mày, là, cái, gì?”

Đan chớp cặp mắt đen của mình: “Chỉ là một con bướm mà thôi.”

Vừa nói cậu vừa đi lại trong phòng, nhóm động vật chết thảm cậu đã nhìn đủ rồi, chỉ có mấy khung tranh ghim bọ cánh cứng và bướm treo trên tường là chưa có dịp nhìn kỹ.

“Anh đúng là biết thưởng thức đấy.”

Nói rồi cậu lại về đến bên cạnh hắn, bỗng nhiên từ dưới cái bụng mềm lộ ra một cây kim dài màu đen, không chút báo trước mà đâm phập vào người tên thanh niên. Cậu cười the thé: “Nhưng mà thẩm mỹ của em không giống anh lắm. Em không thích mấy loại biểu cảm xấu xí này.”

Cậu rút cây kim độc của mình về, lắc lư đi ngang qua ‘tuyệt tác’ của hắn, nâng tay búng vào cái đầu con mèo trên đó khiến keo và đinh cố định bị bật ra, lăn lông lốc xuống sàn.

Cậu chê bai: “Xấu xí.”

Tên thanh niên chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi thứ, hắn không cử động được nhưng vẫn có thể cảm giác rõ cơn nóng rát đang lan ra từ vết đâm trên cơ thể. Giống như bị rót dung nham vào, đau đớn cùng cực nhưng chỉ có thể chịu đựng vì trí óc quá mức tỉnh táo.

Cơ mặt của hắn đã bị dính bụi phấn vậy nên chẳng có bao nhiêu biến hóa, cho dù hắn cảm giác ruột gan mình đang tan chảy ra cũng không cách nào nhăn mặt hay gào thét cho được.

Không biết Đan lục lọi từ chỗ nào trong phòng làm việc của hắn ra một thanh sắt và một hũ sơn. Vừa hát khe khẽ vừa sơn cho nó, cậu còn tốt bụng giải thích: “Em cũng không lãng phí như anh, tác phẩm nghệ thuật làm ra có thể ăn được.”

Nói rồi cậu lại lắc lư cây kim đen dưới bụng của mình: “Nó sẽ khiến thịt anh rã từ trong ra ngoài, chừa lại một lớp da và nó sẽ biến thành sáp, cắm lên giá, cài lên hoa, thật xinh đẹp. Nội tạng và thịt tan chảy bên trong sẽ được em rót ra từ một cái lỗ đục trên cơ thể anh. Có lẽ sẽ đục ở bụng, cũng có thể là ở lòng bàn tay, hoặc là dốc ngược anh xuống và dùng cuống họng. Anh xem, đó mới là nghệ thuật.”

Như nhận ra ánh mắt quá mức đau đớn của hắn, Đan bước qua, vỗ vỗ mặt hắn: “Làm sao vậy? Đau lắm hả? Bình thưng thôi mà anh, cũng giống như khi anh tiêm chất chống hư thối vào đám bọ cánh cứng còn sống, hay là như khi anh móc mắt con mèo nhỏ. Có một điều anh nói mà em rất tán thành, tiêm độc khi còn sống sẽ khiến tác phẩm càng thêm sống động.”

Nói rồi cậu cúi người, dùng cái miệng không còn giống người của mình hôn lên môi hắn ta, nước bọt của cậu khiến hắn có thể cử động lại một chút, chỉ cơ mặt mà thôi.

“Đúng vậy, chính là biểu cảm này, rất đẹp.”

Vừa đau đớn lại vừa giận dữ, nhưng vì bị chất độc hạn chế mà biến thành dạng ngỡ ngàng.

Đan rất thành thạo giai đoạn này, cậu bắt đúng khoảnh khắc biểu cảm sống động nhất thì lập tức đâm kim vào cơ thể hắn thêm nhiều lần nữa. Độc tố nhanh chóng lan ra khiến vẻ mặt dữ tợn của hắn còn chưa kịp trở nên thô xấu thì da đã đông cứng lại, giữ nguyên ở trạng thái mà cậu mong muốn.

Đan hài lòng mỉm cười, cầm một cây búa nhỏ có sẵn trong phòng làm việc rồi đục một cái lỗ trên thân thể hắn, sau đó vui vẻ uống nước thịt đã bị hòa tan bên trong.

Hồi thứ V: Đón về

Đan ăn uống no say xong thì cần mẫn tạo hình cho bức tượng sáp của mình.

Kể ra thì đối tượng lần này có gương mặt không tồi, vậy nên khi cắm lên giá và quấn thêm vòng hoa khô nó trở nên vô cùng đẹp mắt.

Hai ngày sau hôm ấy, có một người đàn ông cao lớn đứng trước cửa nhà.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Bướm nhỏ đã trở về hình dạng thiếu niên xinh đẹp giật mình bật dậy từ trên giường. Chuyện đầu tiên cậu làm đó là ngó xem tác phẩm mà mình dày công làm ra đang treo trên giá ở đối diện giường nằm có bị trộm đi hay hư hỏng gì không.

Thật là một lo lắng ngây thơ.

Sau đó cậu mới xỏ dép vào, bước ra mở cửa.

Vừa trông thấy người đàn ông ngoài cửa, bướm nhỏ đã reo lên: “Cha!”

Người đàn ông mỉm cười, xoa xoa mái tóc đen của Đan: “Đi chơi có vui không? Cha đến đón con về.”

Bướm nhỏ cười ngại ngùng: “Dạ vui. Hì hì, con gặp được một người bạn trai rất thú vị, anh ấy có những bộ sưu tập hay ho lắm.”

Vừa nói, bướm nhỏ vừa dắt tay cha mình vào bên trong, chỉ cho cha xem bộ sưu tập của tên thanh niên lúc trước. Sau đó nói: “Nhưng bản thân con thấy anh ấy mới là tác phẩm đẹp nhất.”

Nói rồi lại dẫn người đàn ông nọ vào phòng ngủ, cho ông xem cái xác mà mình trang trí thật xinh đẹp.

Cái xác được sắp đặt cùng với rất nhiều hoa khô, tựa như một anh chàng đang ngao du trong chốn rừng hoa, vẻ mặt sửng sốt lại như đang kiềm chế điều gì đó, không rõ là kiềm chế niềm vui hay thứ gì khác, da cứng như sáp, màu sắc tự nhiên.

Người đàn ông cười nhẹ: “Muốn mang về nhà trưng à?”

Đan liên tục gật đầu: “Vâng vâng.”

“Được rồi, về nhà thôi, lần sau đừng đi theo người lạ nữa.”

“Con bị anh ta bắt đi mà cha.”

Người đàn ông nhéo nhéo mũi con trai nhỏ: “Nếu không phải con cố ý thì ai có thể bắt được con?”

– END –

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!