PHONG NGOA

[Bóng ai nơi hồ Van] Giới thiệu

Hình ảnh trên trang web đã được mua quyền sử dụng, đừng mang đi nơi khác.

Bóng ai nơi hồ Van

Tác giả: Lưới Nhện Chàm Đen

Thể loại: Giả tưởng, kinh dị (?), 1×1, HE

Lưu ý: Người x ma

Minh họa bìa: Thư Anh Thư

Giới thiệu

Elias Trenton đã chết, người ta nói rằng căn bệnh quái ác đã đưa anh đi. Ngay cả khi nhà Trenton không để người ngoài tham dự tang lễ thì cái chết của anh vẫn gây nên nhiều sự chú ý.

Đã hai năm trôi qua kể từ lần gặp ấy, cậu vẫn còn nhớ rõ anh. Đó là một thanh niên điển trai với đôi mắt màu xanh ngọc bích, anh ngồi trên xe lăn, vóc dáng gầy ốm và yếu ớt. Tuy vậy, cậu chưa từng nghĩ rằng lần thứ hai gặp lại chỉ có thể đối mặt với bia mộ lạnh băng.

Tại đây, cậu vô tình gặp được một người phụ nữ xa lạ, theo lời bà nói rằng bà từng là người chăm sóc bên cạnh anh.

“Cậu biết không, nhà Trenton đuổi hết gia nhân vào cái ngày trước khi thiếu gia qua đời, kể cả tôi.”

“Vì sao ạ?”

Bà lắc đầu không trả lời, chỉ nói: “Nhà Trenton có gì đó rất lạ, tôi không tin rằng thiếu gia mất vì bệnh tật, ít nhất thì bác sĩ chữa trị cho thiếu gia nói rằng nó sẽ không khiến cậu ấy ra đi sớm như vậy.”

Đây như một lời gợi ý, cũng là một miếng sắt nhỏ vô tình cạy mở then cài của cánh cửa bí mật để cậu nhìn vào trong. Dường như sự thật đằng sau cái chết của Elias không hề đơn giản.

Tòa dinh thự bên bờ hồ Van sừng sững nhiều năm, qua ba bốn đời người nó vẫn như vậy, chất chứa bên trong là phú quý và oan hồn không thể siêu thoát.

Với khả năng bẩm sinh có thể dễ dàng kết nối với người của thế giới bên kia, cậu đã được gặp lại linh hồn vẫn còn lẫn khuất trong dinh thự của anh. Thế nhưng có thứ gì đó đang ngăn cản anh nói ra sự thật.

“Elias, nói em nghe, là ai đã sát hại anh?”

“…Tôi, không nhớ.” Linh hồn trước mặt cậu mờ mịt nói.

“Vậy điều cuối cùng mà anh có thể nhớ là gì, Elias?”

Một đoạn ký ức truyền vào trong đầu cậu, cậu thấy bản thân của hai năm trước đang vui vẻ đi dạo dưới cửa kính vòm đầy nắng, hương hoa và màu sắc hòa quyện. Dường như là góc nhìn của anh, cũng là ký ức anh khắc sâu nhất trong lòng về một cậu thiếu niên vừa mới gặp mặt, cậu tràn đầy sức sống và tự do, hoàn toàn trái ngược với kẻ ngồi trên xe lăn với dáng vẻ bệnh tật như anh.

“Là… em, giấc mơ mà tôi không thể chạm đến.”

Phong Ngoa

1 comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!